Mắt phượng của Ôn Hoa Anh rất nghiêm, kèm theo sát khí, bà ấy trừng mắt nhìn Tưởng Chính Cương.
Bà ấy đã nói mà, Tưởng Nguyên Trinh kia chẳng phải hạng người tốt lành gì, cô ta dỗ dành lão tam nhà bà ấy như một kẻ ngốc. Lần này thì hay rồi, bản thân trở thành tội phạm giết người, cha cô ta còn dám đến cửa nói lão ngũ nhà bà ấy không phải.
“Liên lụy hả? Nếu không phải do Thi Liên Chu thì con gái tôi làm sao lại bị bắt? Có người nào ở thủ đô này lại không biết lão ngũ nhà các người làm việc cực đoan, không ai dám trêu chọc? Nếu không phải có nhà họ Thi của các người đứng phía sau chùi mông cho thì cậu ta dám làm việc ngông cuồng như thế sao?”
“Thế nào? Chùi mông giúp con trai nhà mình thì được nhưng không giúp được chuyện nhà họ Tưởng sao?”
“Bàn điều kiện, chỉ cần con gái tôi có thể bình an bước ra, các người có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì cũng được.”
“Nhưng nếu lão thủ trưởng không cho tôi một cơ hội thì cũng đừng trách tôi quá đáng!”
Bây giờ Tưởng Chính Cương đã rơi vào tình trạng vò đã mẻ không sợ rơi, người nhà họ Thi đã làm việc bất công, lại còn có mặt mũi nói công bằng liêm chính?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play