Sắc mặt của Đan Uyển đột nhiên thay đổi, tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch.
Ôn Hoa Anh cũng rất bất mãn, bà ấy vô cùng thương yêu cô cháu gái Thi Nam Châu bởi vì con bé bị người ta dụ dỗ bắt cóc từ bé, nên khi nghe thấy vậy thì bà ấy hơi trầm giọng nói: “Lão ngũ, con bé là cháu gái ruột của con! Là con tự mình đưa con bé về nhà đó!”
“Ồ.” Thi Liên Chu thờ ơ đáp lại.
Đột nhiên, anh mỉm cười, một nụ cười vô cùng tươi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh hiếm khi cười như thế này, nó đẹp như cơn gió xuân chợt đến trong đêm, khiến hàng ngàn cây lê nở hoa.
Nhưng mà, nụ cười này dừng lại trong mắt Đan Uyển, lại khiến cô ấy cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Bọn họ chỉ nghe Thi Liên Chu nói với giọng lạnh lùng nhất: “Nếu như tôi biết con bé sẽ làm ra chuyện hôm nay, lúc trước tôi đã không đón con bé về rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT