Thi Bỉnh Thiên nghe thấy, suýt nữa đã tức đến xuất huyết não nhưng Ôn Hoa Anh lại trừng mắt liếc ông ấy một cái, vội vàng chạy qua kéo Thi Liên Chu: “Con mau ngồi xuống, bệnh tâm thần của cha con lại tái phát, không có việc gì đâu, con không cần để ý đến ông ấy, chúng ta ăn cơm của chúng ta là được.”
“Vậy sao?” Thi Liên Chu kéo dài giọng, hỏi ngược lại một câu, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ chế giễu.
Thi Liên Chu nghe lời mẹ mình ngồi xuống, Ôn Hoa Anh mới phụ họa thêm một câu: “Đúng vậy, ông ấy chính là như vậy.”
Thi Bỉnh Thiên tức đến mức không còn lời nào để nói, ông ấy dứt khoát nhắm mắt lại, dựa vào ghế dưỡng thần, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Thi Bỉnh Thiên cảm thấy ông ấy sinh đứa con trai này ra để khắc chính mình.
Trên bàn cơm, sau khi Thi Bỉnh Thiên nặng nề ra lệnh, tất cả mọi người mới cầm đũa lên.
Trên bàn cơm của nhà họ Thi chính là không nói chuyện lúc đang ăn, Đàm Vi Vi ngồi nhìn cậu út ở phía đối diện, miệng mím chặt, cô ấy xoay ngón tay, do dự rất lâu mới lên tiếng: “Cậu út, cháu có việc muốn nhờ cậu, cậu có thể giúp cháu không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play