Bên cạnh cha Vân là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng như sao, đồng tử đen sáng, khuôn mặt khá giống với Vân Tường, ông ấy nở nụ cười ấm áp sảng khoái, khiến bản thân rất nổi bật.
Người này có lẽ là anh trai của Vân Tường, Vân Mông.
Xét theo tuổi tác, Vân Mông hẳn là đã bốn mươi tuổi, lớn hơn Phó Đông Thăng hai tuổi, nhưng nhìn như thế này, nếu như nói ông ấy mới ba mươi tuổi thì cũng có người tin, dung mạo của hai anh em nhà họ Vân không thể chê vào đâu được.
Cha của Vân Tường liếc nhìn bà ấy rồi đột nhiên cười lạnh nói: “Còn về làm gì? Tôi còn tưởng rằng tôi chết rồi cô cũng không về nhà đâu.”
Đôi mắt Vân Tường ươn ướt, bà ấy lẩm bẩm: “Cha, anh cả.”
Vân Mông đứng dậy, ông ấy mỉm cười vỗ vỗ vai Vân Tường, đôi mắt cũng ửng đỏ, nhưng ông ấy kiềm chế rất tốt, ông ấy nói: “Được rồi, trong nhà có khách, đừng nói mấy chuyện khác nữa, có chuyện gì chúng ta đóng cửa rồi nói với nhau.”
Vân Tường vội vàng gật đầu, kéo Khương Chi lại và nói: “Cha, anh cả, hai người đã xem bản thiết kế của bà chủ Khương của tụi con chưa? Thế nào? Hai người có thể xây giống y hệt được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT