Vân Tường hơi xấu hổ nói: “Tôi. . . Tôi không biết mình có thể làm được hay không.”
Khóe môi đỏ mọng của Khương Chí hiện lên một nụ cười: “Vậy thì không giống với khí thế ban đầu khi bà muốn đi theo tôi làm ăn rồi, trong kinh doanh, cứ nhìn trước nhìn sau thì không thể làm tốt được, tay nghề may quần áo của bà rất tốt, có thể thoải mái liều một phen mà.”
Đôi mắt Vân Tường lóe lên, bà ấy rõ ràng rất cảm động trước đề nghị của Khương Chi.
Phó Đông Thăng cũng hiểu được thanh mai trúc mã của mình ở một mức độ nào đó, ông ấy cười nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Vân Tường, bà chủ Khương có con mắt tinh tường nhận ra người tài, cô cứ làm thử xem, nói không chừng cô thật sự có thể phát triển xưởng quần áo lớn mạnh hơn đó.”
Nghe Phó Đông Thăng nói như vậy, Vân Tường cũng mỉm cười rồi cúi đầu với Khương Chi nói: “Cảm ơn bà chủ Khương đã cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm việc chăm chỉ, phấn đấu xứng đáng với sự tín nhiệm của bà!”
Khương Chi cười nói: “Tôi tin tưởng bà.”
Ba người lại thảo luận chuyện Nhà xuất bản, Khương Chí xoay người chuẩn bị rời đi, cô chợt nhớ đến bản thiết kế sân nhỏ mình đã vẽ, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Tôi muốn xây một sân viện ở quê nhà, hai người ở trấn Đại Danh lâu năm, có biết đội xây dựng và trang trí nào không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play