Bọn họ vừa đến dưới lầu thì nhìn thấy Cận Phong Sa ôm bao lớn bao nhỏ và bà Anh.
Hổ Tử quýnh lên, chạy đến như một cơn gió, ôm chặt chân Cận Phong Sa: “Lão Cận, ba muốn đi đâu? Có phải trong xưởng đã đuổi chúng ta rồi không?”
Cận Phong Sa sửng sốt, vừa muốn nói chuyện thì đã nghe thấy bà Anh đứng ở bên cạnh âm dương quá khí nói: “Trong xưởng đuổi đám tụi mày đi lúc nào? Rõ ràng là cánh của con trai cứng, đuổi bà già này đi rồi.”
Hổ Tử xoay mắt, ánh mắt nhìn mấy túi đồ thì sắp mặt vui vẻ: “Là bà phải đi à?”
Vừa nghe giọng điệu mừng như điên của cậu bé thì mặt của bà Anh lại gục xuống dưới, vừa muốn nói lời khó nghe thì Khương Chi đã đi tới.
Bà ta cảnh giác trừng Khương Chi, lời đang định nói ra lại nuốt xuống cổ họng, không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, còn không nhanh đỡ tôi lên xe ngồi? Không thì lát nữa xe sẽ chạy mất!”
Trong giọng nói của bà Anh cũng không chứa nhiều oán niệm mà chỉ có chút không vui, nhìn dáng vẻ này là đã nhận được không ít thứ tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play