Hồ Vĩnh Chí nắm chiếc đinh sắt trong tay mình. À không, phải gọi đó là xẻng Lạc Dương thì càng thích hợp hơn.
Anh ấy không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Chi, một lát sau, cơ thịt trên mặt khẽ nhăn một cái, giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng nữa mà trở nên âm u, cả người giống như dây cung bị kéo căng: “Cô biết những thứ này là gì.”
Hồ Vĩnh Chí dùng giọng khẳng định.
Động tác Khương Chi ngửi cái đèn mỏ đã nhắc nhở anh ấy, cô đã ngửi thấy mùi xác thối.
Triệu Ngọc Phương bị dọa sợ hồn bay phách tán, cô ấy há miệng, run rẩy nói: “Đều… Đều là hiểu lầm cả. Tiểu Khương, em, em cũng không biết những thứ này đâu, đúng không?”
Làm thế nào cô ấy cũng không nghĩ đến Khương Chi lại có thể nhận biết những món dụng cụ trộm mộ này.
Khương Chi liếc nhìn hai người họ, giọng nói cũng không hề run rẩy, giống như ánh mắt của cô vậy: “Đừng căng thẳng như vậy! Ngồi đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play