Dáng vẻ lén lút kia của mấy đứa bé đã lọt vào mắt Thi Ninh Chu, anh ấy cười khổ nói: “Lão ngũ, em giấu diếm kỹ vậy?”
Thi Liên Chu nghiêng người liếc nhìn mấy đứa bé, anh nhìn kỹ vẻ mặt và ánh mắt của bọn nhỏ, cũng mặc kệ mình có vẻ uy nghiêm của một người cha hay không, chỉ ném quyển tạp chí kinh tế tài chính lên bàn, thản nhiên nói: “Có gì để nói?”
Thi Ninh Chu bị chọc giận tới bật cười: “Em nói nghe nhẹ nhàng nhỉ? Nếu để ông cụ trong nhà biết được, sợ là ông ấy sẽ đánh gãy hai chân em. Thi Liên Chu, từ bao giờ mà em học được tác phong thối nát của bọn công tử bột ngoài kia?”
Thi Liên Chu khẽ xì một iếng, chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Đánh gãy chân em à? Ông ấy có đuổi kịp em không mà đòi đánh?”
Thi Ninh Chu nhìn dáng vẻ thờ ơ như không có gì quan trọng của em trai mình thì cảm giác đau đầu càng nghiêm trọng hơn. Anh ấy nói: “Em nói rõ ràng cho anh, em chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào? Lúc nào đón người về thủ đô?”
Mắt hẹp của Thi Liên Chu hơi nhắm lại, giọng nói chuyển thành lạnh lẽo: “Anh không cần quản việc này.”
“Chúng đều là con cháu nhà họ Thi chúng ta, sao anh có thể mặc kệ?” Giọng nói của Thi Ninh Chu càng ngày càng cao hơn nhưng để ý thấy ánh mắt của mấy đứa bé đang nhìn sang bên này, cuối cùng anh ấy vẫn hạ thấp giọng xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play