Khương Chi khẽ thở dài, nắm lấy tay của bà cụ ngồi xuống ghế sofa, nói: “Mẹ, Nguyên Hương thế nào rồi? Đã quen chưa?”
Vừa nghe cô nhắc đến ‘Cao Nguyên Hương’, mấy đứa trẻ rất có tự giác chạy ra ngoài chơi, cực kỳ thông minh lanh lợi.
Hai mắt Ôn Hoa Anh đỏ bừng, xua tay nói: “Có gì mà quen với không quen chứ? Dù sao trước đây lão tứ cũng không ở bên con bé, mẹ lại cảm thấy, sau khi ly hôn, cả người con bé đều trở nên tự tin hơn rất nhiều, nhắc đến chuyện này, đều là do gia đình chúng ta khiến con bé phải chịu khổ.”
Khương Chi gật đầu, an ủi nói: “Nguyên Hương là người có tính tự lập cao, cuộc sống sau này sẽ ổn thôi, mẹ đừng quá lo lắng.”
“Con nói đúng.” Ôn Hoa Anh lau nước mắt.
Bà cụ im lặng một lát, rồi mới nói: “Mấy ngày nay lão tứ đều ở bên ngoài, chắc là ở cùng với người phụ nữ đó, ngày nó về nước mẹ cũng không gặp, sau này cũng không cần để ý đến nó nữa, để cho nó thích làm gì làm đi.”
Giọng nói của bà cụ tràn đầy mệt mỏi, khi nhắc đến Thi Hoàn Chu, giọng điệu cực kỳ yếu ớt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT