Khi Hoắc Thế Quang nhìn thấy Khương Chi thì yên tĩnh lại, sau khi được thả ra thì xoa xoa cổ tay, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc đang tích tụ trong ngực, nói: “Là cô muốn gặp tôi?”
Những lúc như thế này thì anh ấy thật sự không thể cười nổi.
Khương Chi nhìn về phía Hoắc Thế Quang, một đoạn thời gian không gặp, trên cằm anh ấy đã mọc râu ria xồm xoàm, nhìn có chút suy sút.
Cô nói: “Mấy ngày trước tôi đã đến Nhật, vừa về tới Hồng Kông thì đã nghe thấy chuyện của Hoắc Thế Chi, tôi thật sự xin lỗi.”
Hoắc Thế Quang dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Chi, hỏi ngược lại: “Xin lỗi? Là xin lỗi vì đã thuyết phục chị tôi phản kháng, hay là xin lỗi vì đã cho chị ấy thuốc ngủ? Hay là cảm thấy chị tôi đi đến bước đường này có quan hệ với cô, nên mới cảm thấy có lỗi với tôi?”
Lời nói của anh ấy giống như đạn pháo, càng nói thì cảm xúc càng kích động, gân xanh trên thái dương cũng lồi lên.
Thi Liên Chu tiến lên, che ở trước mặt Khương Chi, lạnh lùng nói: “Đây là quyết định của Hoắc Thế Chi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play