Khương Chi khẽ nhướng mày, mỉm cười nói: “Chảo tự sôi, phúc lành của người lười.”
Thi Liên Chu nhận lấy. Hai người vẫn có thể ngồi trên đảo thưởng thức một bữa ăn nóng hổi một cách nhàn nhã, nghĩ đến thôi cũng thấy thư thái. Thần kinh căng thẳng suốt thời gian qua của cô cuối cùng cũng đã được thả lỏng, cô nở nụ cười.
Khương Chi lại kể cho Thi Liên Chu nghe về nguyên lý của nó, cười tủm tỉm nói: “Chảo tự sôi này đã phát triển thành lẩu tự nóng, cơm tự nóng, thịt nướng tự nóng, bún ốc tự nóng, cá hầm cải chua tự nóng, có thể coi là “vạn vật đều có thể tự nóng”.”
“Đây là cơm tự nóng, anh nếm thử xem.”
Thi Liên Chu gật đầu, ăn miếng cơm mềm dẻo thơm ngon và thịt kho tàu nóng hổi thì khóe môi khẽ mím lại, xem ra anh vẫn đánh giá thấp thế giới sau bốn mươi năm, sự phồn hoa của nó vượt xa hơn nhiều so với những gì anh có thể tưởng tượng.
Còn Khương Chi, vì anh mà từ bỏ sự phồn hoa đó, hẳn là cô đã mất đi không ít thứ.
Khương Chi nhìn anh ăn, đôi mắt cong cong, cầm lấy trái dừa mà anh vừa đưa cho cô, dùng ống hút hút nước dừa. Sống lâu như vậy mới biết hóa ra hai người có thể yên tĩnh ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play