Cảnh Chiêu bị hành động thẹn thùng của anh chọc cười, chậm rãi quay lưng ngồi xuống giường, nói: “Anh cứ thay ở đây, em không nhìn đâu.”
Lâm Hải ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Chiêu quay lưng lại với mình. Cái eo mềm mại thon thả, phần hông cong tròn đầy đặn, tạo thành một đường cong quyến rũ. Lâm Hải vô thức nuốt nước bọt, rồi nhanh chóng quay người lại, ba bước thành hai cởi quần thay đồ.
“Xong rồi.”
Chỉ trong vài giây, Cảnh Chiêu còn chưa kịp nhận ra, đã thấy eo mình bị ôm lấy. Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy bàn tay của Lâm Hải đặt lên bụng mình. Chỉ một bàn tay lớn đã đủ bao trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Bàn tay của anh rất to, rất dài, nhưng không đẹp lắm, vì thường xuyên làm việc tay chân nên bàn tay thô ráp, da sẫm màu. Nhưng Cảnh Chiêu chẳng để ý, cô đặt tay mình lên tay anh, một đen một trắng, một lớn một nhỏ, tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Lâm Hải đứng phía sau nhìn theo cô, cũng nhìn thấy. Những năm đầu khi rời khỏi làng, để nuôi sống bản thân, anh làm đủ thứ nghề. Ở công trường, anh khuân vác gạch, làm thợ hàn, thợ xây, sửa xe, kéo hàng... Cái gì kiếm ra tiền là anh làm cái đó. Đôi tay vì vậy mà thô ráp, nhiều vết chai, không còn chút đẹp đẽ nào.
Sau này, anh theo người học mua bán các loại vật liệu công trình, kiếm được một khoản lớn, rồi tự lập đội thi công riêng, cuộc sống dần dần khá lên. Bây giờ, những việc cần anh làm tay chân đã ít đi, nhưng công việc cần suy nghĩ thì nhiều hơn. Lâm Hải không hề lo sợ, những gì anh có hiện giờ đều là thành quả của từng bước chân vững chắc, từng giọt mồ hôi và khó khăn mà anh trải qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT