Tranh thủ lúc không ai chú ý, Cảnh Chiêu ngẩng đầu lên hôn trộm người bên cạnh một cái, có chút tủi thân: “Em nhớ anh lắm.”
Như dây đàn bị gảy, Tiêu Nhiên nhìn cô với ánh mắt u tối, yết hầu khẽ rung động, cả người khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh nâng tay đẩy cô vào góc, không để người khác nhìn thấy, chỉ mình anh tha hồ hôn cô.
Cảnh Chiêu không ngờ anh lại kích động như vậy, có phần không ứng phó kịp, đầu ngón tay trắng mịn của cô bị ép phải túm lấy cổ áo sau của anh.
Anh dường như đã lấy lại được một chút lý trí, động tác dần chậm lại, không còn tiến sâu, chỉ khẽ chạm nhẹ lên môi cô từng chút một, ngón tay cái vuốt ve nhẹ nhàng sau gáy cô. Khi chạm đến một vết sẹo, động tác của anh càng trở nên dịu dàng.
Cảnh Chiêu cũng nhận ra anh đang chạm vào vết sẹo trên đầu mình, không khỏi nhớ lại vụ tai nạn xe hơi, đó cũng là lý do vì sao bây giờ Tiêu Nhiên đã là sinh viên năm hai, còn cô vẫn là tân sinh viên năm nhất.
Lần thi đại học đầu tiên, khi Cảnh Chiêu đang ở nhà thì bố cô bất ngờ nổi hứng muốn tự mình đưa cô đi thi.
Cảnh Chiêu chỉ nghĩ bố rảnh rỗi nên cũng không từ chối, ai ngờ lần đó lại gặp tai nạn, xe mất lái đâm vào một chiếc xe tải, xe bị ép bẹp dí.
May mắn là hai người ngồi phía trước không bị thương nặng, bố cô bị thương ở tay, còn Cảnh Chiêu bị kính cắt vào sau đầu, thêm chút chấn động não, nằm viện ba ngày mới tỉnh, cũng bỏ lỡ kỳ thi đại học.
Bố cô rất tự trách, cảm thấy mình suýt chút nữa hại chết con gái, cũng cảm thấy có lỗi với mẹ cô.
Sau khi tỉnh lại, bố cô quan tâm đến cô nhiều hơn, thậm chí thái độ với Tiêu Nhiên cũng tốt hơn không ít, còn chủ động bỏ ý định bắt cô ra nước ngoài học, bất kể cô có đậu vào Đại học A hay không.
Sau đó, việc đậu vào Đại học A trở thành mục tiêu của Cảnh Chiêu.
Để không phải xa cách bạn trai, cô đã nỗ lực thêm một năm, bây giờ cuối cùng cũng đạt được mong ước, nhưng lại trở thành đàn em của bạn trai. Cảnh Chiêu cũng thích ứng khá tốt, dù sao thì mối quan hệ đàn anh - đàn em cũng rất thú vị mà, phải không?
Đã lâu không gặp, hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt cứ dính lấy nhau, sau khi tới trường, Tiêu Nhiên giúp cô làm thủ tục nhập học, sắp xếp ký túc xá, xong xuôi mọi việc mới dẫn cô ra ngoài.
Ban đầu, Cảnh Chiêu tưởng anh sẽ đưa cô đi ăn, nhưng khi bị dẫn đến một khu căn hộ cao cấp, cô mới thấy có điều gì đó không ổn.
Đứng chờ thang máy, Cảnh Chiêu không nhịn được nói: “Anh không định làm chuyện xấu chứ?”
Tiêu Nhiên sững lại, rồi bật cười, bấm số tầng trong thang máy rồi quay lại nói: “Em nghĩ đi đâu vậy? Ký túc xá có những chỗ không tiện, nên anh thuê một căn hộ ở đây, vừa mới trang trí xong, anh mua một số đồ, hôm nay sẽ nấu ăn cho em.”
"Nấu ăn?" Cảnh Chiêu chưa từng ăn đồ anh nấu, tò mò theo anh lên lầu.
Căn hộ không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng trang trí khá ấm cúng, điều khiến Cảnh Chiêu ngạc nhiên nhất là trong phòng khách còn đặt một cây đàn piano.
"Cái này?" Cảnh Chiêu chỉ vào cây đàn, ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đặt chìa khóa lên tủ ở hành lang, từ từ bước đến, cúi người ôm cô từ phía sau, “Tình cờ nhìn thấy, nên mua thôi.”
"Mua à?" Một cây đàn piano không rẻ, hơn nữa Cảnh Chiêu nhìn sơ qua cũng biết cây đàn này còn đắt hơn nhiều so với các loại đàn thông thường.
Ngạc nhiên qua đi, Cảnh Chiêu chấp nhận sự thật là khi cô đang vất vả ôn thi đại học thì bạn trai bỗng nhiên trở nên giàu có.
"Ừm, có thể chơi lại bản nhạc trong video cho anh nghe được không?" Tiêu Nhiên thì thầm bên tai cô.
Cảnh Chiêu tất nhiên không từ chối, nắm lấy tay Tiêu Nhiên, sau khi đối phương buông ra, cô ngồi lên ghế đàn, nâng tay thử âm thanh, sau đó một giai điệu du dương và quyến luyến chảy ra từ ngón tay.
Nghe trực tiếp, Tiêu Nhiên còn kinh ngạc hơn trước, mắt lóe lên tia sáng. Khi Cảnh Chiêu đàn xong, ngồi xuống bên cạnh, anh hỏi: “Bản nhạc này tên gì?”
“Thư Tình.”
Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười: “Là dành cho anh sao?”
Cảnh Chiêu bĩu môi: “Xem như vậy đi! Anh vẫn chưa tặng gì cho em mà!”
Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ nâng tay nhấn ba phím đàn.
“Đây là của anh.”
Cảnh Chiêu thắc mắc: “Sol re do? Nghĩa là gì?”
Tiêu Nhiên: “Là số.”
Cảnh Chiêu: “521? Anh yêu em?!”
Tiêu Nhiên nhìn cô, từ từ mỉm cười, ánh mắt tràn ngập tình cảm: “Ừm, anh biết.”
Cảnh Chiêu bừng tỉnh, bất ngờ lao vào đánh anh: “Đáng ghét! Lại chiếm lợi của em.”
Tiêu Nhiên cười rạng rỡ ôm chặt cô, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nắng thật đẹp, cuộc đời còn rất dài.
=Hết Quyển I=