Cổ họng hắn hơi khô, không biết phải làm sao ngoài việc xin lỗi: “Xin lỗi, Cảnh cô nương, ta… ta…”
“Tạ Trường Uẩn.” Cảnh Chiêu đột nhiên gọi tên hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút không hài lòng: “Ngài có thể đừng gọi ta là Cảnh cô nương nữa không?”
Tạ Trường Uẩn sững người, không biết phải phản ứng thế nào.
Ngón tay Cảnh Chiêu nhẹ nhàng vuốt qua mí mắt đang nhắm chặt của hắn, cảm nhận sự run rẩy dưới mí mắt, rồi áp sát tai hắn, thì thầm: “Ta muốn nghe đạo trưởng gọi ta là Chiêu Chiêu.”
Tai Tạ Trường Uẩn đã đỏ ửng, hắn mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ mím môi, nói với Cảnh Chiêu: “Xin lỗi, ta thất lễ rồi.”
Sau đó, hắn bế nàng lên bờ, đặt nàng xuống, vội vàng lui lại, đứng sau bụi cỏ cao và nói: “Cảnh cô nương, cô nương mặc y phục vào trước, kẻo cảm lạnh.”
Cảnh Chiêu đứng trên một tảng đá, nghe giọng nói có chút không ổn định của hắn, im lặng nhếch môi cười, tùy tiện nhặt lấy bộ y phục trên đất rồi mặc vào người, sau đó từ bờ hồ bước ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT