“Ừ.” Tạ Trường Uẩn đứng dậy, hiếm hoi tỏ ra trang trọng mà cúi chào Cảnh Chiêu: “Cảnh cô nương, từ đây chia tay.”
Hai người đã ở bên nhau hơn nửa tháng, hắn chưa bao giờ gọi tên nàng, đây là lần đầu tiên hắn xưng hô với nàng là “Cảnh cô nương”.
“Đạo trưởng, ngài có thể dẫn ta theo được không?” Cảnh Chiêu nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.
Tạ Trường Uẩn do dự một lát rồi hỏi: “Tại sao muốn theo ta? Bên cạnh ta không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị yêu quái tấn công.” Nói đến đây, ánh mắt hắn dừng lại trên vai Cảnh Chiêu: “Như hôm nay, cô nương ở lại đây là an toàn nhất.”
Cảnh Chiêu đứng lên nói: “Nhưng ta muốn cùng đạo trưởng đi về phía Nam!”
Tạ Trường Uẩn mím môi, im lặng hồi lâu rồi vẫn lên tiếng: “Xin lỗi, Cảnh cô nương, đi theo ta thật sự rất nguy hiểm. Tốt hơn hết cô nương nên ở lại nơi này! Bần đạo xin cáo biệt.”
Nói xong, Tạ Trường Uẩn quay người đi thẳng, không ngoái đầu lại. Cảnh Chiêu định đuổi theo nhưng vai đau nhói một cái. Khi nàng chạy ra cửa y quán, Tạ Trường Uẩn đã biến mất tăm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play