Lệ Trân tỉnh dậy trên chiếc giường công chúa lộng lẫy của mình. Hoàng hậu thấy cô ta tỉnh, liền xúc động ôm chầm lấy cô ta. Lệ Trân ngơ ngác hỏi về tình hình hiện tại.
Hoàng hậu lại thả cô ta ra với vẻ mặt phức tạp, im lặng không nói, dường như không muốn kể lại những gì đã xảy ra khi đó.
Có điều, Lệ Trân vẫn biết. Cô ta biết rằng mẹ mình đã làm ầm ĩ tại phòng họp Đế Quốc, biết mình được cứu là nhờ Cảnh Chiêu, không chỉ cứu cô ta mà còn cứu những công dân khác bị bắt. Cô ta cũng biết chuyện mình và các bạn học từng tranh đấu sinh tồn để giữ mạng đã bị tất cả mọi người chứng kiến.
Lệ Trân chỉ cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn sụp đổ. Vầng hào quang công chúa mà cô ta cẩn thận giữ gìn giờ đã tan thành bùn lầy dưới những khát vọng xấu xa trong lòng.
Nhưng cô ta lại không nghĩ mình sai. Cô ta cũng muốn cứu họ mà! Nhưng con người vốn ích kỷ! Nếu đã có thể sống sót, tại sao người đó không thể là cô ta?
Đối với Cảnh Chiêu, người đã cứu họ, trong lòng Lệ Trân lại không hề dấy lên chút cảm kích nào.
Cô ta cảm thấy thật lạ, làm sao có thể có người vô tư như vậy chứ? Không thể nào! Cảnh Chiêu không thể nào tốt bụng đến thế!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT