Đúng như Bạch Trạch nói, khi buổi hòa nhạc chuẩn bị bắt đầu, đèn trong hội trường bắt đầu mờ dần. Thêm vào đó, trời cũng không sáng rõ, nên dù có ngồi ngay cạnh Cảnh Chiêu cũng khó mà nhận ra cô, chưa kể cô đã cải trang cẩn thận.
Trong hội trường gần như chật kín người, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng nói chuyện. Bạch Trạch cau mày, xoa tai mình với vẻ không thể chịu nổi. Anh ta khẽ quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy cô cũng có vẻ bồn chồn, liền đoán được phần nào.
Anh ta nghĩ chắc cô chưa từng thấy nhiều người như vậy cùng một lúc, cô sợ rồi.
Bạch Trạch thu lại ánh mắt, đan hai tay vào nhau, đầu ngón tay khẽ xoa lên mu bàn tay. Bất ngờ anh ta nói: “Nếu sợ quá thì cứ nắm lấy đuôi của tôi, cô có thể nhìn thấy mà.”
Cảnh Chiêu ngạc nhiên, nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc. Không ngờ anh ta có thể nhìn thấu sự lo lắng của cô, lại còn cho phép cô nắm lấy đuôi của anh ta.
Nói đến đuôi, Cảnh Chiêu liếc xuống một cái, thấy đuôi của anh ta vốn để sau lưng giờ đã di chuyển đến bên tay cô, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, mềm mại và trắng muốt, trông rất đáng để sờ.
Cảnh Chiêu cảm thấy có chút động lòng, nhưng vẫn kìm nén. Cô không còn là một người cá ngây thơ nữa, cô biết đuôi của những "người" như anh ta chỉ có những người rất thân mật mới được chạm vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play