Đoạn Chước không muốn dạy người khác, cho nên trong vài tuần sau đó, hàng ngũ tác phẩm điêu khắc gỗ của Quý Miên vinh dự tăng thêm mười ba củ "khoai tây", mỗi củ đều được mài nhẵn bóng loáng.
Quý Miên không thấy tiến bộ gì về những kỹ năng khác, nhưng kỹ năng mài giũa đánh bóng thì tiến bộ không ít.
Vào một buổi sáng đầu tháng Tư, Đoạn Chước nói một câu "ra ngoài có chút việc", rồi ném chìa khóa cửa hàng cho Quý Miên, bảo cậu ở lại trông coi cửa hàng.
Quý Miên từ sáng sớm đã bắt đầu bào vụn gỗ, mãi đến sau khi ăn trưa mới bắt đầu nghỉ ngơi, bưng một chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngồi trước cửa hàng, ngẩn ngơ nhìn bầu trời xám xịt.
Trước bữa trưa, mặt trời còn treo cao trên bầu trời không một gợn mây, chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, sắc mặt ông trời đã đột ngột thay đổi, rõ ràng là điềm báo sắp mưa.
Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng từ từ tiến vào, dừng lại trước cửa tiệm điêu khắc gỗ.
Cửa xe ở ghế lái mở ra, từ bên trong bước ra một thanh niên đeo kính râm, vẻ mặt ngông nghênh.
Quý Miên nheo mắt phân biệt hồi lâu, xác định người này chính là Tôn Tề đã khoác lên mình một lớp vỏ kỳ lạ.
Đến gần, Tôn Tề gỡ chiếc kính râm làm bộ làm tịch trên mặt xuống, lộ ra đôi mắt tam bạch: "Đại ca đâu? Gọi điện không được."
"Ra ngoài rồi."
Tôn Tề quay đầu nhìn xung quanh: "Không đúng, xe vẫn ở đây mà."
Chiếc xe Volkswagen màu xám vẫn đậu ở gần đó.
Quý Miên lắc đầu, nói: "Không biết."
"Thôi vậy." Tôn Tề tung chìa khóa xe của mình lên, ngón tay chỉ vào chiếc xe hơi màu đen, nói: "Nhìn xem, xe mới mua của tôi."
Quý Miên nhìn một hồi, cảm thấy hình như đẹp hơn xe của Đoạn Chước một chút. Thế là cậu thật thà nói: "Đẹp hơn xe của anh Đoạn Chước."
“Thì đấy, xe của đại ca có đáng bao nhiêu tiền? Xe của tôi ít ra cũng đắt hơn mười ba vạn đấy.” Vẻ đắc ý không giấu được lộ rõ trên mặt Tôn Tề, anh ta cố gắng kìm lại, nhưng kết quả không mấy khả quan.- bản edit được thực hiện bởi TYT
“Ồ.” Quý Miên cảm thấy Tôn Tề lúc này trông thật là hèn mọn.
Hệ thống đột nhiên ác ý lên tiếng: [Muốn xem tiền tiết kiệm của Tôn Tề không?]
[…]
[…Vậy, được thôi.] Quý Miên khẽ trách cứ bản thân vì cái tâm lý tò mò chuyện riêng tư của người khác, liếc nhìn màn hình hệ thống.
Xem xong, bình tĩnh trả lời: [Ồ.]
Còn kém xa chị Ngữ Mạn.
[Ở đây còn có của Đoạn Chước nữa này.]
[…]
Quý Miên giằng co trong lòng, nhưng hai giây sau, ý thức vẫn thành thật thò đầu ra.
[Wow.] Lần này ngữ khí có thêm chút kinh ngạc.
Vẫn không bằng Mục Ngữ Mạn, nhưng đã là một con số rất đáng kể rồi.
Quý Miên có chút buồn bã.
Ước gì sau này cậu cũng có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.
Cậu có thể mua một căn nhà của riêng mình, nhỏ một chút cũng được, như vậy sẽ không cần phải mặt dày ở nhờ nhà Đoạn Chước nữa. Số còn lại, cậu sẽ để dành mua quà cho chị Ngữ Mạn và đại ca.
Quý Miên thoáng mơ mộng về tương lai, dòng suy nghĩ bị giọng nói của Tôn Tề cắt ngang.
“Ồ, hôm nay hóa ra là Thanh Minh à…” Tôn Tề lấy điện thoại ra, nhìn vào lịch ngày.
“Thảo nào đại ca không có ở đây, chắc là đi tảo mộ rồi.”
Quý Miên nghĩ nghĩ, hỏi: “Tảo mộ… là mộ của ông ngoại đại ca sao?”
“Ừ, còn có mẹ anh ấy nữa.”
Quý Miên ngẩn người: "Dì cũng…”
“Ừ. Mẹ anh Đoạn sức khỏe không tốt, mười năm trước đã mất rồi. Nhưng cũng không có gì phải kiêng kỵ cả.”
Quý Miên im lặng một lát, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hình như, em cũng chưa từng gặp chú Đoạn?”
Vừa dứt lời, Tôn Tề đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng có nhắc đến cái tên cặn bã đó trước mặt đại ca.”
…Cặn bã?
Quý Miên ngẩn ngơ, hệ thống lúc này lên tiếng giải thích: [Ồ, trước giờ chưa nói với cậu, Đoạn Chước là kết quả của việc ba hắn, Y Chương, ngoại tình. Khi Y Chương ở bên mẹ của Đoạn Chước, Đoạn Cẩm Nhan, ông ta đã có gia đình rồi, nhưng vì là ở rể, nên luôn bất mãn với cường thế của vợ. Vì vậy, khi Đoạn Cẩm Nhan vừa tốt nghiệp đại học, lại xinh đẹp xuất hiện trước mặt ông ta, Y Chương đã dỗ ngon dỗ ngọt để bà làm t*nh nhân của mình.]
[Không lâu sau, chuyện tình của hai người bị vợ của Y Chương phát hiện, mới hoàn toàn cắt đứt liên lạc, mà lúc đó Đoạn Cẩm Nhan đã mang thai Đoạn Chước rồi.]
[Đoạn Cẩm Nhan không phải là một người phụ nữ tốt, nhưng lại là một người mẹ tốt, luôn yêu thương Đoạn Chước hết mực. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, khi Đoạn Chước mười ba tuổi, bà đã bỏ hắn mà ra đi rồi.]
[Ông ngoại của Đoạn Chước không chịu nổi cú sốc mất con gái, không lâu sau cũng qua đời. Đoạn Chước cũng từ lúc đó, được Mục Ngữ Mạn kéo một tay, hai người mới có mối quan hệ chị em kết nghĩa.]
“…”
Quý Miên nghĩ đến câu “chết hết cả rồi” mà cậu cho là một câu đùa không đúng lúc vào dịp Tết. Hóa ra là nói thật.
[Tuy nhiên, những thông tin này không liên quan nhiều đến nhiệm vụ của cậu, nên tôi đã không truyền cho cậu trước.]
Một lát sau, Quý Miên nói: [Lần sau, vẫn nên nói cho tôi biết đi.]
[Nếu cậu cần.] Hệ thống thờ ơ nói.
Dù sao thì việc truyền cốt truyện đối với nó cũng chỉ là vài kilobyte mà thôi.
Tôn Tề đứng tại chỗ mấy phút, cảm thấy nhất thời không đợi được người, đành tiếc nuối lái chiếc xe mới của mình đi.
Quý Miên vẫn ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu nhỏ của mình, ngẩn ngơ nhìn trời. Màu sắc bầu trời dần trở nên u ám, tầng mây màu xám chì càng lúc càng dày đặc.
Bỗng “tách” một tiếng, một giọt nước lạnh lẽo rơi thẳng vào mắt cậu.
Mi mắt bị kích thích khép lại.
Cậu nhắm một mắt, dùng ngón tay dụi dụi hai cái.
[Trời mưa rồi, hệ thống.]
[Ừm. Mùa mưa phùn, mưa nhỏ là chuyện bình thường.]
Nhưng hệ thống đã phán đoán sai lầm.
Chỉ mười phút sau, cơn mưa phùn lất phất dần chuyển thành mưa vừa, thậm chí còn có xu hướng chuyển thành mưa lớn.
Chiếc ghế đẩu nhỏ của Quý Miên lùi lại hai mét, trốn dưới mái hiên.
Thời tiết hơi lạnh hơn một chút, cậu co rúm người lại, hai tay ôm lấy khuỷu tay, cằm tựa lên, ngửi thấy mùi đất ẩm ướt do mưa, cảm thấy trong lòng rất bình yên.
Không biết qua bao lâu, mưa vẫn chưa tạnh. Qua màn mưa ảo ảnh mờ ảo, Quý Miên nhìn thấy ở cuối ngõ xa xa, có một bóng người mơ hồ.
Cậu buông hai tay đang khoanh lại, đứng dậy, xoay người chui vào cửa hàng điêu khắc gỗ.
Khi ra ngoài, trên tay cậu có thêm một chiếc ô cán thẳng kiểu cũ. ( app truyện TᎽT )
Cậu mở ô, lao thẳng vào màn mưa lạnh lẽo, chạy về phía đầu ngõ.
Con hẻm rất dài, Quý Miên chạy được một nửa, có chút thở dốc.
Bóng người mơ hồ kia càng lúc càng rõ ràng, bước chân vững vàng mà chậm rãi. Là Đoạn Chước.
Nửa trên chiếc áo khoác đen của hắn đã ướt sũng, những giọt mưa không ngừng rơi xuống từ mái tóc ngắn hơi cứng, từ chóp mũi, lông mày và lông mi của hắn cũng bị hơi nước làm ướt, dường như mang theo vẻ lạnh lẽo.
“Anh!”
Đoạn Chước ngước mắt lên, nhìn thấy cậu thiếu niên đang chạy về phía mình.
Cậu trốn dưới chiếc ô đen xiêu vẹo, giống như một cây nấm ngẩng đầu nhìn lên trời.
Và cây nấm này giờ đã chạy đến trước mặt hắn.
“Anh." Quý Miên thở hổn hển: "Không mang ô ạ?”
“Ừ. Không xem dự báo.” Vẻ mặt của Đoạn Chước trông không khác gì bình thường, rồi rất tự nhiên nhận lấy cán ô từ tay Quý Miên.
“Anh, anh đi bộ về suốt quãng đường ạ?”
Đoạn Chước liếc nhìn cậu: "Bắt taxi đến đầu ngõ.”
Hắn còn chưa đến mức không thể tự lo cho bản thân mà chạy bộ mấy cây số trong trời mưa không ô.
Quý Miên nhìn vai hắn, "À” một tiếng.
Xem ra đúng là không giống như bị ướt mưa lâu. Ít nhất áo trên vẫn chưa ướt hoàn toàn.
Hai người sóng vai đi, Đoạn Chước chịu trách nhiệm che ô.
Đường về dường như dài hơn bình thường một chút, có lẽ là do ảo giác mà tiếng ồn ào tĩnh lặng do trời mưa mang lại.
Về đến cửa hàng, Đoạn Chước cởi áo khoác trước, sau đó lấy một chiếc khăn khô lau hai cái lên tóc.
Chiếc khăn trắng tùy ý vắt trên gáy hắn, Đoạn Chước liếc mắt nhìn thấy bàn làm việc của Quý Miên, trên đó đặt thành phẩm hôm nay của cậu – một vật thể hình trụ không có chút tiến bộ nào.
Hắn tùy tay nhặt lên, nhướng mày hỏi: “Cái gì đây? Khoai tây à?”
Quý Miên nghe vậy nhìn sang, thấy đồ vật trong tay Đoạn Chước, mặt hơi đỏ lên: "Không phải, là… khoai lang.”
Đoạn Chước: “…”
Hệ thống: […]
Nó cũng tưởng là khoai tây chứ.
Đoạn Chước ngồi xuống trước bàn làm việc, lấy một chiếc giũa. Cổ tay điều khiển dụng cụ giống như tùy ý gọt hai cái, một đầu vật thể không rõ hình trụ kia liền được sửa thành đường cong hình nón trơn tru. Sửa ra hình dáng đại khái, sau đó dùng các dụng cụ tinh xảo hơn để khắc hoa văn lên bề mặt.
Mười mấy phút sau, một củ khoai lang gỗ với hình dáng rất đặc trưng ra đời. Bề mặt củ khoai có những đường vân lõm nhẹ, không có một lỗ sâu nào, tuy chưa được chà nhám nhưng đã là một củ khoai lang đạt chuẩn và rất khỏe mạnh.
Quý Miên lộ vẻ kinh ngạc.
Không hổ là đại ca, ngay cả khoai lang cũng có thể điêu khắc giống thật đến vậy!
[Phụt.] Hệ thống phát ra tiếng cười nhạo đầu tiên trong lịch sử.
Không chỉ nhắm vào Quý Miên, đối tượng chế giễu này còn bao gồm cả Đoạn Chước. Vốn dĩ chỉ có một kẻ ngốc dùng gỗ để khắc khoai lang, bây giờ số người không bình thường đã tăng lên thành hai.
Còn Đoạn Chước, lúc này đang nhìn chằm chằm củ khoai lang gỗ trong tay trái, tay phải cầm một con dao nhọn run rẩy, sẵn sàng tiêu hủy chứng cứ – đây là lần đầu tiên trong đời hắn điêu khắc một thứ ngu ngốc như vậy.
Hắn ngậm nửa điếu thuốc, ánh mắt rất phức tạp, gần như không nhớ nổi hai mươi phút trước mình đã nghĩ gì.
Đầu óc bị úng nước rồi sao?
Nhưng Quý Miên đã nhận lấy củ khoai lang từ tay hắn, nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn rất kỹ.
“…”
Con dao nhọn trong tay phải Đoạn Chước nâng lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên. Sau ba hiệp, cuối cùng hắn cũng buông tay, ném nó vào hộp dụng cụ.