Từ độ cao của tủ đầu giường và độ bằng phẳng của mặt bàn mà xem, khả năng trứng rồng tự rơi ra là gần như không thể.
Không muốn ngủ trong lồng ấp sao?
Không đợi Hách Nhĩ Mạn mở miệng hỏi, trứng rồng đang ở giữa đệm chủ động dịch sang một bên, “Ngao ô!”
Nhìn dáng vẻ là tự mình dành cho anh một nửa giường để ngủ.
Hách Nhĩ Mạn nghĩ đến mái tóc vẫn còn đọng nước, xoay người định đi, nhưng lại nghĩ đến quả trứng rồng trên giường, bèn lên tiếng: "Chờ một chút."
Ôn Nghênh: "Ô?"
Chờ cái gì cơ?
Hách Nhĩ Mạn sấy khô tóc, thay bộ áo choàng tắm ướt sũng, rồi mới trở lại giường nằm.
Anh vừa mới ngả lưng xuống giường, quả trứng rồng bên cạnh đã lăn lại, áp sát vào cánh tay anh.
Lúc nằm xuống, anh đã tính đến chuyện trứng rồng sẽ lăn qua lăn lại, sợ không cẩn thận sẽ đè lên nó, nên Hách Nhĩ Mạn cố tình nằm sát mép giường, cách quả trứng rồng khoảng nửa người.
Việc gần gũi với quả trứng rồng khiến Hách Nhĩ Mạn cứng đờ người, Ôn Nghênh không nhận ra sự khó xử của anh, chỉ chuyên tâm bắt đầu điều khiển tinh thần lực.
"Ngao ô!"
Anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Phần còn lại cứ để tôi lo.
Ôn Nghênh xoa tay, hầm hè, tính toán làm cho ra trò, trong khoảng thời gian ngắn, chữa trị hết mức có thể những dị thường tinh thần lực.
Tiểu long kêu lên một tiếng rồi im lặng, an tĩnh không nhúc nhích, cứ như đã ngủ rồi vậy.
Có lẽ lăn lộn một đường cũng mệt rồi, Hách Nhĩ Mạn khẽ động cánh tay, điều chỉnh quả trứng rồng một chút.
Nhưng khi anh vừa thu tay về, quả trứng rồng lại lăn theo, thậm chí vẫn cứ dựa vào cánh tay anh không chịu rời.
Hách Nhĩ Mạn: "..."
Thấy vậy, Hách Nhĩ Mạn không có bất kỳ động tác nào khác.
Ôn Nghênh áp sát Hách Nhĩ Mạn, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở của anh dần trở nên đều đặn.
Đó là một quá trình từ thiển miên đến giấc ngủ sâu.
Tinh thần lực bất thường gây ra cảm giác đau đớn cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ, đau đầu mất ngủ không phải là chuyện hiếm gặp.
Long tộc chỉ dựa vào thân thể cường tráng để chống đỡ.
Ôn Nghênh nghĩ, tinh thần thức hải có thể mau chóng khỏi hẳn thì tốt rồi, để Hách Nhĩ Mạn có thể ngủ một giấc ngon lành.
Chải lông một lúc lâu, Ôn Nghênh hoạt động một chút móng vuốt, vẫn luôn giữ nguyên tư thế, dù là rồng cũng không chịu nổi.
Như vậy chải lông hiệu suất có chút thấp.
Ôn Nghênh cuộn tròn cái đuôi bên cạnh, chóp đuôi lúc lắc, nếu chữa trị tinh thần lực ở gần thức hải, từ gốc rễ mà chữa trị, có phải sẽ hiệu quả hơn so với việc phóng thích tinh thần lực bên cạnh Hách Nhĩ Mạn?
Có một ý tưởng, Ôn Nghênh nói làm liền làm, nếu hắn đoán sai, thì quay lại cũng không muộn, nếu suy đoán đúng, đương nhiên là tốt nhất.
Hách Nhĩ Mạn làm việc nhanh như gió, không hề cẩu thả, ngay cả ngủ cũng vậy, nửa ngày không trở mình, nằm thẳng trên giường, hai tay đan vào đặt trên bụng.
Ôn Nghênh thấy anh ngủ say, động tác đẩy vỏ trứng trở nên thật cẩn thận, may mà nệm cũng đủ mềm mại, trứng rồng trên đó lăn lộn không phát ra nửa tiếng động.
Chỉ là khi chăn và vỏ trứng cọ xát vào nhau sẽ phát ra tiếng sột soạt.
Vì thế Ôn Nghênh chậm rãi, từng chút dịch lên trên, đè nặng gối đầu, may mà Hách Nhĩ Mạn không dùng gối cứng, bằng không với khả năng di chuyển của trứng rồng, có lẽ cả đêm nay cũng không lên được.
Ôn Nghênh dùng sức đẩy, trứng rồng lăn lộn, toàn bộ đè lên gối đầu, “Hô……”
Biết thế, vừa rồi từ buồng ấp nhảy xuống, đã nhảy thẳng lên gối đầu rồi.
Chỉ từ cánh tay Hách Nhĩ Mạn đến gối đầu, một đoạn ngắn ngủi, Ôn Nghênh mệt đến thở không ra hơi, còn mệt hơn chạy 1000 mét, đặc biệt là ở trong trứng rồng, không dễ khống chế, hơn nữa nệm rất mềm, chỉ cần sơ sẩy là có thể lăn sang một bên.
Ôn Nghênh quay đầu nhìn Hách Nhĩ Mạn, thấy anh vẫn ngủ say, liền yên tâm, điều chỉnh góc độ, nhẹ nhàng áp lên má anh.
Ở gần thức hải, tinh thần lực màu đỏ hỗn loạn, quả nhiên càng rõ ràng.
Hắn đoán không sai.
Ôn Nghênh cong cong khóe môi, nhịn không được lại cọ cọ mặt Hách Nhĩ Mạn, dồn toàn bộ tinh thần lực vào.
Trứng rồng lăn lộn một đường, sau một lúc mới lại yên tĩnh.
Cảm giác được trên má có chút lạnh lẽo, Hách Nhĩ Mạn chậm rãi mở mắt, đáy mắt một mảnh trong suốt, không hề có vẻ buồn ngủ sau khi thức dậy.
Anh rũ mắt nhìn trứng rồng, long văn màu vàng nhạt trong phòng tối như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hách Nhĩ Mạn nhắm mắt lại, kéo chăn bông trước ngực lên, che kín cổ mới buông tay.
---
Hôm sau.
Ôn Nghênh cuộn tròn trong trứng rồng trở mình, kéo theo trứng rồng cũng lăn sang một bên.
Vị trí thay đổi khiến Ôn Nghênh loạng choạng, anh mơ màng mở mắt, xuyên qua vỏ trứng, thấy ánh sáng nhạt bên ngoài.
Bức màn dày nặng, kín mít, không để lọt một tia sáng nào, ngăn cách hoàn toàn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, khiến căn phòng chỉ còn ánh đèn mờ ảo, thứ duy nhất chiếu sáng trong phòng.
"Ưm..." Ôn Nghênh ngáp một cái, đôi mắt mơ màng nhìn quanh, không thấy Hách Nhĩ Mạn đâu.
Hắn đã quá nhập tâm vào việc chữa trị tinh thần lực ngày hôm qua, không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ở bên trong quả trứng rồng, hắn cũng không xem được thời gian, nhưng nếu Hách Nhĩ Mạn không ở phòng nghỉ, thì chắc chắn là đã ra ngoài làm việc rồi.
Xét theo chấp niệm với chiến tranh của Hách Nhĩ Mạn, anh ta cũng có thể coi là một kẻ cuồng công việc.
Bản tính của long tộc là hiếu chiến, cho dù là gặp mặt giữa những người cùng tộc, quan hệ không tệ cũng sẽ hẹn nhau đánh nhau, không đề cập đến sống chết, mà là dùng hết toàn lực chiến đấu một trận.
Hách Nhĩ Mạn thì không như vậy, chiến trường của anh là ở tinh tế, khai cương khoách thổ.
'Cạch'
Cánh cửa phòng nghỉ mở ra.
"Tỉnh rồi à?"
Hách Nhĩ Mạn bưng một cái khay đen đi vào.
"Ngao ô!"
Chào buổi sáng, Hách Nhĩ Mạn!
"Ô?" Ôn Nghênh ngẩng đầu lên, tò mò nhìn những thứ trong tay anh.
"Dịch dinh dưỡng." Hách Nhĩ Mạn đỡ quả trứng rồng ngả ra sau, "Bôi lên vỏ trứng, có thể bổ sung dinh dưỡng cho ấu long."
Nếu trứng rồng không thích ở trong buồng ấp, thì những phần còn thiếu phải được bổ sung bằng những thứ khác.
Bổ sung dinh dưỡng là quan trọng nhất.
Việc này liên quan đến việc ấu long có thể tự mình phá xác hay không.
Long tộc không thể mượn ngoại lực để phá xác, chỉ có ấu long tự mình mở vỏ trứng ra từ bên trong mới được coi là nở thành công.
Nếu không, cho dù có thể mang ấu long ra khỏi vỏ trứng, thì loại ấu long 'bị nở' này cũng không thể tồn tại.
Ôn Nghênh nhìn một đống chai lọ, bình, dịch dinh dưỡng giống như nước, "Ô."
Trên khay, ngoài dịch dinh dưỡng còn có bàn chải và chén gỗ.
Dịch dinh dưỡng sau khi được pha trộn sẽ nhanh chóng mất đi hoạt tính, chỉ có thể dùng ngay sau khi pha.
Hách Nhĩ Mạn hiển nhiên đã hiểu rõ cách sử dụng bộ dịch dinh dưỡng này, từng bước mở ra, đổ vào chén gỗ và khuấy đều.
"Sẽ không có cảm giác gì rõ ràng, nếu cảm thấy không thích, có thể từ chối."
"Ngao ô!"
Lông bàn chải mềm mại, dính vào dịch dinh dưỡng nhưng không bị ướt, chỉ phủ một lớp mỏng bên ngoài, bôi lên vỏ trứng, quả thật không có cảm giác gì.
'Cộc cộc'
'Cộc cộc'
Tiếng đập cửa dồn dập vọng đến từ bên ngoài phòng nghỉ.
Ôn Nghênh còn tưởng rằng có chuyện gì, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của Ai Đức Mông: "Hách Nhĩ Mạn! Anh ở bên trong à? Lilith nói sáng nay thấy anh ở buồng ấp."
Hách Nhĩ Mạn còn chưa ngẩng đầu lên, dịch dinh dưỡng đã quét hơn phân nửa lên trứng rồng, "Có chuyện gì?"
Ai Đức Mông mở cửa bước vào, "Anh thật sự ở đây à? Tối qua không về nhà sao? Hay là sáng sớm đã đến xem trứng rồng rồi?"
Vừa vào, Ai Đức Mông đã không ngừng nói, Hách Nhĩ Mạn quay lưng về phía anh ta, cũng không rõ đang làm gì, anh ta đi tới bên giường, đứng yên một bên nói: "Hách Nhĩ Mạn, tôi luôn cảm thấy anh là người bạn tốt nhất của tôi trong tộc, xem này, đây là bữa sáng tôi mang đến cho anh. Tôi cố ý đến nhà hàng buffet dưới lầu chọn, đi chậm một chút cũng không lấy được."
Hách Nhĩ Mạn thản nhiên nói: "Nói chuyện chính vào."
"Ách..." Ai Đức Mông dừng một chút, "Tôi vừa rồi đến buồng ấp không thấy trứng rồng, nó có ở chỗ anh không, cho tôi xem được không? Hoặc là, hôm nay anh bận công vụ, tạm thời giao trứng rồng cho tôi chăm sóc, tôi cũng sẽ tận tâm tận lực ——"
"Ngao ô!"
Trứng rồng lớn tiếng cự tuyệt.
Ai Đức Mông: "Ai? Trứng rồng đang nói chuyện với tôi sao? Nó đồng ý?"
Ôn Nghênh: "..."
Ai Đức Mông không chỉ nói suông, anh ta thực sự mang đồ ăn đến. Anh ta đặt hộp cơm sang một bên, nhìn quả trứng rồng nằm trên gối, không khỏi cong môi cười, "Nhìn xem, quả trứng này xinh đẹp làm sao."
Trứng của tộc Rồng bọn họ, là đẹp nhất trong tất cả các chủng tộc.
Hách Nhĩ Mạn hỏi: "Công việc của anh đã giải quyết xong chưa?"
"Đương nhiên rồi, hiệu suất của tôi anh còn không biết sao." Ai Đức Mông chớp mắt không rời nhìn quả trứng rồng, "Mấy ngày nay anh hẳn là dồn lại rất nhiều việc, nếu không thì, tôi giúp anh cho trứng rồng ăn dinh dưỡng dịch, anh cứ đi lo việc của mình đi."
Cho dù dinh dưỡng dịch sắp hết, Ai Đức Mông nghĩ, cho thêm một lần nữa cũng không sao.
Hách Nhĩ Mạn trầm giọng nói: "Không cần vội."
Ai Đức Mông nhướng mày, "Sao lại không vội chứ, rất nhiều việc đều do Liên Bang bên kia gửi tới, không giải quyết sớm, đến lúc đó bên kia lại mượn cớ gây phiền phức. Đáng tiếc tôi không thể giúp anh giải quyết."
Dừng một chút, Hách Nhĩ Mạn liếc xéo anh ta một cái.
Giọng điệu tự tin mười phần của Ai Đức Mông chợt nhỏ xuống, "Tôi…… Không thể giúp anh giải quyết, đi?"
Giọng điệu của anh ta càng thêm do dự.
Hách Nhĩ Mạn cho trứng rồng ăn xong chút dinh dưỡng dịch cuối cùng, buông bàn chải, hờ hững mở miệng: "Vất vả."
Ai Đức Mông: "……"
Tôi vừa mới mở miệng mà!
……
……
Ai Đức Mông đến đây một chuyến, trứng rồng không ôm đi, nhưng lại ôm đi một đống văn kiện chưa xử lý.
"Ngao ô!" Lúc Ai Đức Mông rời đi, Ôn Nghênh ở trong trứng rồng vẫy vẫy móng vuốt với anh ta.
Giúp Hách Nhĩ Mạn chia sẻ công việc, anh đúng là một người tốt, không, là một con rồng tốt.
Tuy là vậy, trên bàn làm việc của Hách Nhĩ Mạn vẫn còn không ít văn kiện chồng chất.
Trong đó bao gồm văn kiện của tộc Rồng, còn có quân đoàn thuộc hạ của Hách Nhĩ Mạn, nhiều nhất vẫn là Liên Bang, sự việc đều không lớn, chỉ là việc vặt nhiều.
Ôn Nghênh nhìn những ký hiệu trên các văn kiện điện tử, trong lòng lại ghi thêm một dấu gạch vào sổ nợ của Liên Bang.
Lúc Hách Nhĩ Mạn xử lý văn kiện, Ôn Nghênh liền ở trên bàn, như một tiểu linh vật, nghiêng đầu nhìn xem xét văn kiện.
Chỉ là phần lớn văn tự trên đó đối với ấu long mà nói có chút khó hiểu, về sau càng là lung tung rối loạn, không có việc gì đứng đắn.
Ôn Nghênh đơn giản không để ý đến nội dung văn kiện, cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ yên lặng chờ Hách Nhĩ Mạn bận xong.
Hách Nhĩ Mạn trả lời văn kiện tốc độ không chậm, đầu ngón tay lướt nhanh qua nội dung văn kiện trên màn hình điện tử.
Xử lý xong văn kiện, không biết từ lúc nào đã chất thành một đống ở góc bàn.
Hách Nhĩ Mạn mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày, buông bút điện tử, duỗi tay đi lấy ly cà phê, ngày thường lúc làm việc ly nước đều đặt ở bên trái, chỉ cần duỗi tay là có thể lấy được.
Dần dà, đã hình thành thói quen.
Nhưng mà lần này, vừa mới giơ tay lên, lại vừa vặn chạm vào trứng rồng, không đợi anh thu tay lại, Ôn Nghênh có chút nhàm chán chú ý tới tay anh lại gần không rõ nguyên do, nhưng hành động lại nhanh hơn cả đầu óc, thân hình trứng rồng trực tiếp nhoáng lên, ngã vào trong tay Hách Nhĩ Mạn cọ cọ.