Có nên vứt đi không? Ý thức thể giữ nụ cười dịu dàng thường thấy của thần linh, suy nghĩ một lúc.
Rồi nụ cười của cậu hơi cứng lại, hơi sững người — tư duy của cậu tiếp nối tư duy của thần linh, mọi thứ của cậu đều thuộc về thần linh.
Cậu không phải là chính mình, cũng không có một “cái tôi” riêng, cậu là “thần linh”, nhưng thần linh tốt bụng có thật sự cũng sẽ nghĩ như vậy sao?
Nghĩ rằng, thứ hỏng rồi thì không thể giữ.
Ý thức thể không nhận ra việc bản thân nghĩ vậy là đã bắt đầu có “cái tôi”, trong suốt hành trình dài “cứu rỗi” này, cậu không biết từ lúc nào đã bắt đầu có “cái tôi”.
Nhưng trong tiềm thức, cậu đã bắt đầu phân biệt được bản thân và thần linh.
Khi đang suy nghĩ, đứa trẻ trong lòng được xác định là hỏng bỗng động đậy, ý thức thể cúi đầu nhìn vào đôi mắt xám của đứa trẻ, nhưng ánh mắt Quý Minh không dừng lại ở cậu, dù sao đôi mắt đó cũng không nhìn thấy, nên đứa trẻ không thể định vị chính xác hai mắt của ý thức thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT