Úc Văn Yến không đợi được điện thoại khen ngợi của con gái, nhưng anh lại có thời gian riêng tư với Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ đi ra ban công nhỏ trên tầng hai, rót một ly rượu vang đỏ rồi ngồi cuộn mình trên chiếc xích đu tận hưởng làn gió đêm, chờ Úc Văn Yến hoàn thành công việc còn dang dở.
Bên kia màn hình, Úc Văn Yến mặc vest chỉnh tề, cà vạt được nới lỏng lắc lư theo từng cử động của anh. Anh cố tình cởi nút áo trên cùng để tiện làm việc, tay áo xắn lên qua loa, nhưng động tác trên tay lại rất nghiêm chỉnh, nhanh chóng phân loại xong đống tài liệu kia.
“Úc Văn Yến, anh có thể sống chỉn chu một chút được không, cái áo sơ mi này có phải chưa được ủi không hả?” Tuyên Dụ đặt ly rượu xuống, lại gần để nhìn kĩ hơn thì phát hiện mấy nếp nhăn nhỏ trên áo sơ mi.
Úc Văn Yến dừng động tác rồi cười ngượng: “Vội ra ngoài quá nên anh mặc nhầm.”
“Quần áo đã ủi được treo trong tủ đồ, quần áo chưa ủi thì treo trên giá ở ngay cạnh bàn trang điểm, cách nhau cả chục mét, vậy mà còn có thể mặc nhầm được?” Không dưới một lần Tuyên Dụ bắt gặp Úc Văn Yến xuề xòa, lần nào cũng là lúc cô đi công tác. Nhưng rất lạ ở chỗ, mỗi lúc cô ở nhà thì anh cần mẫn vô cùng, tự tay anh ủi hết tất cả trang phục của cô.
Úc Văn Yến chịu thua, thừa nhận: “Em không ở nhà, anh chẳng có tâm trạng làm việc nhà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT