Úc Văn Yến quan sát toàn bộ hành động của Tuyên Dụ một cách rõ ràng, tự nhiên nhận lại ví tiền, cười hỏi: “Thấy rồi à?”
“Anh…… lúc đó cũng ở đó sao?” Tuyên Dụ bồi hồi hỏi, cũng không hiểu sao trong lòng lại có chút bồn chồn, xen lẫn một niềm vui khó tả. Giống như khi anh dạy thêm cho cô hồi ở trường học, trước khi đi gặp anh, cô luôn có cảm giác như vậy. Mất rất nhiều thời gian cô mới hiểu rõ, đó là rung động, trái tim trong lồng ng.ực rung lên vì anh, cảm giác tê dại lan tràn khắp tứ chi.
Úc Văn Yến vuốt phẳng tấm ảnh, khôi phục lại trạng thái ban đầu: “Ừhm, nghe nói em đi du lịch ở Quý Đô, lúc đó anh cũng đang tự lái xe du lịch, tiện đường ghé qua. Không ngờ lại thật sự gặp được, nhưng lại ngại tiến đến quấy rầy.”
Dưới màn đêm, nụ cười của cô như những vì sao sáng, như ánh đèn, đẹp đến mức không thể tin nổi. Anh biết chụp lén không phải chuyện gì hay ho, nhưng nhấn nút chụp là điều anh không thể kìm lòng được.
Lúc ấy, anh đã suy nghĩ, phải tới bao giờ cô mới cười với anh như vậy.
“Không định giao nộp đấy chứ?” Úc Văn Yến cất ví tiền vào túi kín trong áo khoác. “Đây là tài sản trước hôn nhân, em đừng hòng nghĩ lấy đi nhé.”
Không khí ấm áp tình cảm bị đánh cho tan biến không ít bởi hai câu nói của anh, Tuyên Dự lườm anh một cái: “Trên tấm ảnh còn là em đấy nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT