Tề Vương bị xiềng xích trói cả tay chân, người đầy bụi bẩn, áo quần rách nát, ánh mắt ngây dại — nhìn vào là biết, suốt một tháng qua hắn đã sống không bằng chết.
Hắn bị giam ở ngục tối nhất của Đại Lý Tự, nơi không hề có ánh sáng mặt trời, cả đến ngọn nến cũng không có.
Lan Sơn Quân và Úc Thanh Ngô mang theo đèn đến, đây là lần duy nhất trong một tháng qua hắn được thấy ánh sáng, cũng là lần duy nhất nghe được tiếng người.
Quản ngục mỗi ngày chỉ mang cơm tới rồi đi, không nói nửa lời. Cơm thì lạnh ngắt, thức ăn thì chẳng ra gì. Không ăn thì hôm sau vẫn là suất đó. Muốn ăn thứ khác? Trước tiên phải ăn hết chỗ cơm thiu này đã.
Sống những ngày dày vò như vậy, Tề Vương cố gắng chịu đựng đến giờ — không phải vì không muốn chết, mà là không dám chết.
Hai chữ “không dám”, là thật sự không dám. Không phải vì còn ai khác để lo, mà chỉ vì hắn sợ. Hắn không dám đâm đầu vào tường, cũng chẳng dám cắn lưỡi tự vẫn.
Hắn sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play