Năm Nguyên Thú thứ 51, mồng Hai Tết, Tứ lão gia vừa bước ra khỏi cửa liền ngã một cú khá nặng. Gương mặt lão phu nhân phủ Trấn Quốc Công đầy vẻ khó chịu, lạnh lùng mắng:
“Tết nhất mà đã xúi quẩy thế này, ngươi muốn rước cái điềm gở gì vào nhà?”
Nếu là ngày thường, Tứ lão gia hẳn đã sợ đến cúi đầu nhận lỗi, rồi rụt rè lui ra ngoài. Nhưng hôm nay khác – hôm nay hắn biết mình sắp được tiếp xúc với bí mật lớn nhất của gia tộc, lòng căng như dây đàn, trong ngực dâng trào một nỗi phẫn uất: quân vương không sáng suốt, coi bá quan như cỏ rác – đến nước này, có còn gì là trong sạch nữa đâu?
Cảm xúc căng thẳng xen lẫn phẫn nộ đó khiến hắn không nhịn được, khi nghe hai chữ “xúi quẩy” thì như thể bị kim châm, cơn giận bùng lên, dội thẳng vào lão phu nhân. Hắn nghẹn giọng, lần đầu tiên trong đời cãi lại mẫu thân:
“Hai mươi năm qua, mẫu thân lấy cái chết của đại ca và nhị ca, lấy việc tam ca đi tu, không ngừng đổ lỗi lên đầu con. Làm con suốt đời sống trong áy náy, luôn cảm thấy mình không xứng có được những gì hôm nay.”
“Nhưng rồi con có được gì chứ? Tước vị phủ Trấn Quốc Công? Không. Chức cao lộc hậu? Không. Ngay cả những điều cơ bản mà ba huynh trưởng từng có – được phụ thân dạy dỗ, được mẫu thân thương yêu – con cũng chưa từng nhận được.”
“Đến khi tóc bạc da mồi rồi, con vẫn không có gì cả. Chỉ có trách cứ và lạnh nhạt. Chính mẫu thân đã khiến con nghĩ mình là đồ xúi quẩy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT