Ổ Khánh Xuyên đã chết, vậy mà phủ Tống Quốc Công vẫn chưa có động thái gì rõ ràng, khiến người trong triều không khỏi bàn tán. Hoàng hậu nghe ngóng sự thật từ miệng hoàng đế, sau đó đến Trường Nhạc Cung thăm Thái tôn phi, nhân đó cảm thán:
“Vị bệ hạ này của chúng ta, e rằng lại đang tự cho mình là có lòng từ bi, lòng ôm Phật pháp.”
Quả nhiên, tám tháng sau ngày đăng cơ, Tống Quốc Công tự xé áo mình, dùng máu viết một bức thư tuyệt mệnh đẫm tình, rồi kết liễu trong ngục. Hoàng đế nghe tin, vô cùng thương xót, không truy cứu liên lụy Tống gia, cũng không tịch biên tài sản, mà tha cho những người còn lại trong nhà, chỉ phạt đày toàn bộ nam đinh tới Tây Nam, nữ quyến thì được đưa về quê cũ, không ép phải hoàn trả tài vật.
Cũng may, các tiểu thư trong Tống gia đều đã yên bề gia thất. Riêng nhị thiếu gia và tam thiếu gia vì trước đó Tống Tri Vị chưa kịp định thân, nên hôn sự vẫn chưa thành. Khi ấy, Ngu gia và Chiết gia từng tỏ ý bất mãn, cho rằng vợ chồng Tống Quốc Công quá thiên vị trưởng tử, hành xử như vậy thực sự có phần không thỏa đáng.
Không ngờ, giờ Tống gia gặp đại nạn, hôn sự chưa thành lại thành phúc lớn.
Ngu phu nhân vì thế vui mừng khôn xiết, chạy khắp chùa miếu lớn nhỏ trong Lạc Dương khấn vái, bố thí cháo trắng, tạ ơn trời đất phù hộ. Sau cùng, đích thân đến thăm Tống Quốc Công phu nhân đang nằm bệnh, nắm tay bà vừa cười vừa nói:
“Không ngờ tỷ tỷ lại có lòng dạ sâu xa đến vậy. Biết nhà mình chẳng trụ nổi nữa, mà vẫn cố kéo dài, không chịu định ngày hôn sự. Hồi đó muội còn trách tỷ kiêu căng cứng đầu, giờ mới hiểu, thì ra tỷ không muốn con cái nhà muội bị vạ lây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play