Úc Thanh Ngô là người, thật đúng là có thể buông bỏ thể diện. Người ta nói nam nhi có lệ không dễ rơi, vậy mà hắn cứ hễ đứng trước mặt Lan Sơn Quân là muốn khóc liền khóc.
Hắn rưng rưng, cúi đầu khẽ nói: “Sơn Quân, đa tạ nàng. Thật ra lòng ta đau lắm.”
Lan Sơn Quân sững người nhìn hắn, như thể vẫn chưa hoàn hồn. Rất lâu sau, nàng mới bật cười.
Vừa cười, nước mắt cũng tuôn rơi. Những nỗi lòng cố nén bấy lâu, chẳng thể kìm nữa, theo nụ cười kia mà trào ra, nước mắt không nhiều, nhưng cả người lại run rẩy.
Chỉ là lần này, mang theo nụ cười, nỗi đau kia dường như cũng không còn quá nặng nề.
Úc Thanh Ngô nhìn nàng như thế, cũng bật cười, lại than: “Ta với Sơn Quân quả thật là trời sinh một đôi —— đều có thể vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc.”
Rồi hắn kéo chiếc ghế con lại gần thêm một chút, ngồi xuống đối diện nàng, nghiêm túc nhìn nàng. Nhưng lại thấy nàng chẳng thèm để ý đến hắn, bèn năn nỉ: “Sơn Quân, ta không mang khăn —— vẫn muốn giữ chút thể diện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT