Lan Sơn Quân sống đến hai mươi sáu tuổi, mười sáu năm trước dựa vào một con dao giết heo mà không ai địch nổi, nhưng ở Lạc Dương, nơi toàn là thế gia vọng tộc, con dao của nàng lại không thể dùng được.
Sống ở cái nơi này, ai nấy đều không thể tùy tiện làm mất mặt người khác, ngược lại còn thích nói những đạo lý cao siêu. Nàng vốn dĩ không giỏi ăn nói, nhưng học nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng học được vài phần, đối phó với tính tình của mẫu thân như vậy là đủ.
Nàng không vội vàng trả lời, chậm rãi suy nghĩ xong, lúc này mới lơ Lan tam, chỉ nhìn về phía Chu thị, vẻ mặt trầm ngưng: “Mẫu thân cảm thấy con có thể quen biết bọn họ sao?”
Chu thị ngẩn người, “Cái gì?”
Lan Sơn Quân: “Ở chùa Bạch Mã khi đó, con và mẫu thân đã từng gặp bọn họ một lần rồi, lúc đó, mẫu thân rất coi thường bọn họ đúng không?”
Nàng lắc đầu, cảm thán như đang nhớ lại: “Nhưng mà ở Hoài Lăng, họ là người đọc sách, cũng coi thường con.”
Nàng nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, người quên rồi sao, con là một đứa trẻ bị bỏ rơi, là do lão hòa thượng ở một ngôi miếu hoang vắng trong thôn nhặt về nuôi lớn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play