Chỉ có Bùi Lục Nương, vẫn chậm rãi ôm từng nắm tuyết sang một bên.
Mãi đến khi quan sai đưa cơm trưa đến, tất cả phạm nhân mới được dừng lại nghỉ ngơi.
Vẫn là bánh bột ngô khô khan và bánh tạp lương, nhưng mà mỗi người lại được nhận thêm một bát canh gừng.
Cố Nhiễm húp một ngụm canh gừng, bẻ bánh tạp lương ăn được hai miếng, vốn dĩ nàng là một người không kén ăn, đột nhiên lại cảm thấy khó nuốt, nàng quay đầu nhìn về phía ngọn núi bị tuyết phủ trắng xoá, thở dài: “Bắt chúng ta dùng tay không đào tuyết như vậy, đến bao giờ mới xong?”
Thở dài thì thở dài, việc vẫn phải làm.
Đợi đến khi ăn cơm trưa xong, giải quan hô hào tiếp tục làm việc, Cố Nhiễm cũng không thể không cứng rắn da đầu tiếp tục đi theo sau đám tù nhân nam xúc tuyết dọn băng, đến cuối cùng chỉ còn biết làm việc một cách máy móc.
Kể từ khi bị lưu đày đến nay, ngoại trừ việc chịu rét chịu lạnh, chịu đói chịu mắng, đây là lần đầu tiên Cố Nhiễm cảm nhận được sự gian khổ cùng cực của cuộc sống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT