“Chậc chậc, Phùng gia này, chết rồi còn gây thêm phiền phức cho đám tù nhân chúng ta, thật là xúi quẩy.” Mạch đại thẩm xua tay.
“Nhưng mà, a nương, Phùng gia thật sự chết rồi sao?”
“Thời tiết thế này, một mình ở bên ngoài qua đêm, sao có thể sống được?” Mạch đại thẩm phỏng đoán: “Nghĩ lại, lúc chúng ta bất đắc dĩ phải ngủ ngoài trời trên núi tuyết, lạnh như vậy, còn có thú dữ, nếu không phải chúng ta người đông thế mạnh, thì đã sớm bị bầy sói tha đi rồi.”
“Bầy sói?” Cố Nhiễm không khỏi kinh ngạc: “Lúc này trong rừng còn có sói sao?”
“Đương nhiên rồi, tuyết lớn phủ đầy núi mà, vốn dĩ mùa đông đã không có gì ăn, tuyết lại rơi, che lấp hết mọi thứ, bầy sói đi khắp nơi tìm thức ăn, lỡ như Phùng gia gặp phải bầy sói, một mình hắn ta làm sao đối phó được?”
“Hẳn là không đối phó được.” Mạch Hương dường như nhớ lại cảnh bị sói tấn công ở ngoài trời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sau khi hoàn hồn, nàng ta lại nhỏ giọng nói: “Nếu vậy, con cũng hy vọng Phùng gia gặp phải bầy sói.”
Nhỡ đâu gặp phải sói dữ, không đối phó được, chẳng phải là không trở về được nữa sao?
Bởi vậy, trong lòng Mạch Hương thật sự mong Phùng gia chết đi!
“Đúng vậy, loại người đó, không trở về là tốt nhất.” Mạch đại thẩm nói thẳng thừng hơn, gật đầu đồng tình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play