Túp lều tranh cố tình dựng xiêu vẹo, nói là lúc trước Kiều tướng quân sống rất khổ cực, không có ngói che đầu, chỉ có thể nhặt nhạnh những cây cỏ tranh, cành cây khô héo dựng nên một nơi trú ngụ nhỏ bé như vậy.
Cái sơn động đó, ồ, cái sơn động đó chính là nơi Cố Nhiễm lên đảo khai hoang sinh sống lúc ban đầu, quả thật cũng là nơi Kiều tướng quân từng tá túc khi sa cơ thất thế, bên trong chất thêm ít củi khô, vài bộ quần áo rách, nói là đồ của Kiều tướng quân để lại.
Bên ngoài còn đồn rằng Kiều tướng quân từng nương náu làm công cho Cố đông gia, làm phu hái quýt, nên trong Tiểu Thố được xây dựng trước vườn quýt, người ta dọn ra một gian phòng, nói rằng đó chính là nơi mà Cố đông gia từng sắp xếp cho Kiều tướng quân ở, cũng rất đáng để tham quan.
Những du khách lên đảo này vốn dĩ đều là vì Kiều tướng quân mà đến, cứ thế mà du ngoạn một ngày, nhìn căn nhà tranh Kiều tướng quân từng ở mà rơi lệ, đối diện với sơn động Kiều tướng quân từng ở mà đau lòng, than ngắn thở dài.
Đợi đến khi nhìn thấy Tiểu Thố mà Cố đông gia từng cứu giúp Kiều tướng quân trú ngụ, sắc mặt mới dần tốt lên.
“May mà lúc trước Cố nương tử cứu Kiều tướng quân, bằng không, không biết Kiều tướng quân còn phải chịu khổ cực đến bao giờ.”
“Đúng vậy, Cố nương tử là người tốt!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT