Là Phùng phó quan.
Sao hắn ta lại tới chỗ này?
Cố Nhiễm giật mình, lặng lẽ chống người dậy, thò đầu ra dò xét phía trên gò đất cao.
Trên gò đất cao, một nha dịch mặc áo vải đen đứng quay lưng về phía nàng, chính là Phùng phó quan, phía sau hắn ta là một tiểu nương tử dáng người gầy yếu, không phải Bùi Lục Nương thì là ai?
Nghe Phùng phó quan nói như vậy, chẳng phải là đang uy hiếp dụ dỗ sao?
Vô sỉ!
Cố Nhiễm mím môi, tay theo bản năng sờ vào không gian làm việc nắm lấy con dao găm kia.
“Thế nào, nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi, Phùng gia!”
Đây là lần đầu tiên Cố Nhiễm nghe thấy Bùi Lục Nương lên tiếng.
Bình thường ở trong lao ngục, Bùi Lục Nương không chỉ giữ khoảng cách với bọn họ, còn im hơi lặng tiếng, giống như người câm.
Lúc này, giọng nàng ấy trong trẻo, lạnh lùng, còn mang theo vài phần trầm thấp.
“Nghĩ kỹ rồi, tối nay sau khi ăn xong, ngươi nhớ tới phòng ta.” Phùng phó quan đắc ý cười nói: “Gia thích nhất tiểu nương tử biết điều.”
Không ngờ hai người lại đạt thành thỏa thuận chung, vậy là Bùi Lục Nương đã quyết định hiến thân cho tên Phùng gia này rồi!
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cỗ phẫn nộ, lại nhìn thấy Phùng phó quan không kiêng nể gì mà kéo Bùi Lục Nương vào lòng, không an phận mà sờ soạng, quả thực không thể nhịn được nữa.
“Lại đây, để gia thơm…”
Phi lễ chớ nhìn.
Cố Nhiễm đang định lặng lẽ rụt trở về, đồng tử bỗng nhiên trợn to.
Bùi Lục Nương kia đưa ra hai tay thon dài, tựa hồ là muốn ôm lấy Phùng phó quan, ai ngờ, trong nháy mắt, lại thấy nàng ấy nhanh như chớp dùng một tay túm lấy cổ họng Phùng gia, một tay nâng cằm Phùng gia lên, hung hăng vặn một cái!!
Nàng nghe thấy âm thanh xương cốt gãy răng rắc, liền thấy đầu lâu Phùng gia như con gà bị cắt đứt cổ, bất lực rũ xuống.
Cố Nhiễm ngẩn người, rồi khiếp sợ, tiếp theo là sợ hãi.
Hóa ra Bùi Lục Nương lại là nhân vật lợi hại như thế!
Bản thân lại xem thường nàng ấy rồi.
Nhưng, đó dù sao cũng là phó giải quan áp giải bọn họ, Bùi Lục Nương làm sao dám?
Nàng nín thở theo bản năng, lặng lẽ rụt đầu trở về.
Chạy trốn là không kịp nữa rồi, Bùi Lục Nương đang ở trên cao, nàng muốn chạy trốn, chạy trên nền tuyết chắc chắn sẽ phát ra động tĩnh, Bùi Lục Nương đi hai bước là có thể phát hiện ra là ai rồi.
Nàng muốn giả vờ không có mặt ở hiện trường, thì chỉ có thể trốn đi, mong rằng Bùi Lục Nương không nhận ra sự tồn tại của nàng.
Cố Nhiễm ngồi xổm xuống, co người lại, hai tay ôm đầu gối, hận không thể thu mình thành một quả cầu, trong lòng thầm niệm: Nàng ấy không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy.
Nhưng, điều gì đến cũng sẽ đến.
Nín thở, nghe tiếng bước chân xào xạc, trái tim Cố Nhiễm đập thình thịch.
Cuối cùng, nàng nhìn nền tuyết, nghe thấy âm thanh lạnh lùng quen thuộc vừa rồi từ trên đỉnh đầu, âm trầm hỏi: “Ngươi nhìn thấy rồi?”
Đương nhiên là nhìn thấy rồi.
Thấy rõ ràng là đã bị bắt quả tang, Cố Nhiễm hít sâu một hơi, sau đó mới dám ngẩng đầu lên, nhìn vị Bùi gia Lục nương tử này.
Rồi nhìn thấy khuôn mặt khiến nàng ấn tượng sâu sắc.
Mặc dù nàng ấy đang cúi người nhìn mình, nhưng vẫn cao cao tại thượng.
Ánh sáng tán xạ từ trên trời xuống bị thân hình gầy gò của nàng ấy che khuất, ngũ quan dưới ánh sáng không rõ ràng lẽ ra phải tối tăm, nhưng do gần dốc thấp, bên phải bị ánh sáng phản chiếu của tuyết chiếu sáng, một bên mặt dưới tác dụng của ánh sáng và bóng tối hiện lên nửa sáng nửa tối, như thật như ảo.
Nhưng dù là mặt sáng hay mặt
tối, thì đôi mắt kia vẫn là điểm sáng nhất.
Ánh mắt đầu tiên chạm nhau, Cố Nhiễm liền cảm thấy sát ý từ đôi mắt ấy.
Sắc bén, hung ác, khiến người ta lạnh sống lưng.
Đó là điều đương nhiên.
Trên đường bị đày giết hại quan sai, tội thêm một bậc, khó thoát khỏi tội chết.
Nhưng trái lại, chuyện quan trọng như vậy lại bị người ngoài như nàng nhìn thấy.
Đổi lại là nàng thì cũng muốn giết người diệt khẩu.
Cố Nhiễm không ngờ tình thế lại tồi tệ như vậy, nàng chuẩn định lại, không hề lùi bước mà ép buộc bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt kia: “Ta sẽ không nói ra ngoài đâu!”
Bùi Lục Nương lạnh lùng nhìn nàng, một lúc sau, mới thốt ra một câu: “Lên đây.”
Cố Nhiễm bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân dưới dốc thấp rồi leo lên, đến gần Bùi Lục Nương mới nhìn thấy đôi ủng len lông cừu nàng ấy đang đi, theo bản năng: Chân nàng ấy thật to.
Sau đó đứng dậy, đi được vài bước thì nhìn thấy thi thể Phùng phó quan nằm trên nền tuyết, thở dài, tâm trạng phức tạp.
Nàng vẫn luôn lo lắng sẽ có ngày Phùng phó quan này sẽ bắt nạt đến trên đầu mình, lại không ngờ, vấn đề nan giải như vậy, trong nháy mắt đã được giải quyết.