Thế mà Cố Nhiễm lại ăn hết một con lợn rừng và một con nai, da thú thì nàng và Bùi Lục Nương dùng để may áo choàng, nhung hươu, sừng hươu còn lại, vì không dám bán thú lớn cho hiệu buôn Hòa Phong, đương nhiên cũng không dám mang đến tiệm thuốc đổi bạc, đành phải tự mình cất giữ.
Thợ săn, tuy là cái nghề treo đầu trên núi kiếm sống, nhưng ở Đại Thịnh triều này cũng coi như là nhà giàu có.
Đương nhiên, phải là người có bản lĩnh như nàng.
“Hứa Tam, ý ngươi là gì?”
“Nếu ngươi có thú lớn, cũng có thể bán trực tiếp cho ta mà!” Hứa Tam liếm liếm môi nói: “Tháng sau cha ta muốn tự mình đến Kiến Châu một chuyến, hải vị đã có, ta muốn tìm chút sơn hào tươi ngon cho ông ấy nếm thử.”
“Vậy lệnh tôn thích ăn gì?”
“Thịt hươu là được rồi, còn có...” Hứa Tam nói đến đây, dừng một chút: “Haizz, ta nói, ngươi có thể săn được sao? Dù sao bất kể là hoẵng hay lửng, ngươi có thể kiếm một con cho ta là tốt rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT