Đã có một người chết rồi, một người khác mất tích, đã qua nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa ra, phỏng chừng cũng là lành ít dữ nhiều, Cố Nhị Nương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể bọn họ đi theo phía sau đã nhìn thấy gì, dù sao phỏng chừng cũng không nói ra được nữa rồi.
“Cố Nhị Nương, chẳng phải đã nói rồi sao, Chướng Khí Lâm này nguy hiểm lắm, không thể tùy tiện vào đó, nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
“Thôn trưởng Ngô, ta đây không phải bình an vô sự trở về rồi sao?” Cố Nhiễm nghe thôn trưởng Ngô khuyên nàng sau này đừng vào rừng nữa, bèn kiên quyết giải thích: “Nếu thôn trưởng đã biết rồi, vậy ta cũng nói thẳng luôn, ta đã vào rừng rất nhiều lần rồi, đều không xảy ra chuyện gì, ngài cứ yên tâm đi.”
“Trước mắt không có chuyện gì xảy ra, nhưng không có nghĩa là nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Ngươi cho rằng ta nói Chướng Khí Lâm có độc là nói đùa sao? Ngươi xem Thẩm nhị lang kia kìa, đến giờ còn hôn mê bất tỉnh, đại phu nói hắn là cửu tử nhất sinh, chỉ còn xem hắn có vận khí sống sót hay không thôi. Hắn còn mang theo hai hộ vệ vào núi, nhỡ đâu ngươi ở trong rừng cũng gặp phải chướng khí, thì không có ai nhặt xác ngươi về đâu, còn thảm hơn cả người bị heo rừng cắn chết. Đến lúc đó chính là chết không có chỗ chôn thân.”
“Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, vậy ta cũng không cần ai nhặt xác chôn cất, cứ để ta chết đi là được rồi.” Cố Nhiễm hờ hững nói.
“Cố Nhị Nương, sao ngươi lại nói như vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play