Vì vậy, Cố Nhiễm nhìn một lượt, chỉ mua một chiếc giỏ tre với giá mười văn tiền, đeo sau lưng để đựng đồ cho tiện.
Thôn trưởng Ngô đưa Cố Nhiễm đến đây liền giải thích: “Trong số này có rất nhiều thứ là để cho những thương nhân đi biển đến xem đấy.”
Đại Thịnh Triều không cấm vận tải đường biển, trái lại còn đang tích cực phát triển các tuyến đường hàng hải, ngoài kênh đào được khai quật từ triều đại trước, ngày nay các vùng trọng trấn ven biển cũng đã xây dựng thêm nhiều bến cảng vận tải đường biển, việc buôn bán trên biển của các châu phủ và huyện thành ven biển ở Mân Địa cũng rất nhộn nhịp.
Các làng mạc và huyện thành dọc theo sông Phúc Giang và Ô Giang cũng đang dần dần lợi dụng đường thủy để mưu cầu phúc lợi cho bá tánh của mình.
“Tiếc là thôn Hạ Khê chúng ta nhiều núi rừng, không giống như Đông Lâm Hương này, có thể dựa vào nước mà sinh sống.”
Nghe nói ban đầu Đông Lâm Hương cũng giống như thôn Hạ Khê, chỉ là một thôn nhỏ chưa đến hai mươi hộ gia đình, nhưng thôn trưởng lúc bấy giờ rất thông minh, nhìn thấy dòng Ô Giang liền nảy ra ý tưởng xây dựng bến đò để kiếm sống, vừa thuận tiện cho người khác, vừa thuận tiện cho chính mình.
Đông Lâm Hương cứ như vậy, dựa vào bến đò mà ngày càng phồn thịnh, thôn dân muốn đến Đông Lâm Hương an cư lạc nghiệp ngày càng nhiều, nhìn xu hướng này, về sau chắc chắn còn đông đúc hơn nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play