Cố Nhiễm nhớ tới lúc mình bị Sơn dì đánh đập mà không ai giúp đỡ, bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm.
Mà thôi, không nhớ là nghe được từ đâu, chữ “người”, vốn dĩ là dựa vào hai chân của chính mình mới có thể đứng thẳng, cho nên bất luận lúc nào, người thật sự có thể dựa dẫm, vẫn là chính mình.
Nghĩ như vậy, nỗi buồn man mác khi sắp phải chia ly liền tiêu tan.
Ngày hôm sau, những phạm nhân cùng đi Kiến Châu đều sẽ được quan lại do quan phủ Phúc Châu phái người đi áp giải, hơn nữa, không phải đi bộ, mà còn có xe lừa để ngồi, như vậy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trước khi xuất phát, quan sai Phúc Châu tập hợp những phạm nhân mà mỗi người phụ trách áp giải đến các nơi ở Mân Địa, bắt đầu đối chiếu thân phận và số lượng.
Cố Nhiễm thấy hơn hai trăm phạm nhân ban đầu, lúc này đều tập hợp thành từng nhóm nhỏ dựa theo địa điểm bị phân chia.
Mân Địa rất rộng lớn, nơi nào cũng cần nhân lực, hơn hai trăm người bị phân tán đến các châu phủ, thoạt nhìn rất nhiều người nhưng trong nháy mắt đã bị chia cắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT