Ninh Sanh hơi buồn phiền.
Người ta trọng sinh đều là kiểu rồng thần tái thế, vừa mở mắt là sát khí ngập trời, đi đến đâu là đánh mặt ba người đến đó, một tay cầm kịch bản main chính, thẳng tiến đỉnh cao nhân sinh.
Chỉ có cậu, ngày đầu tiên trọng sinh đã vì nhất thời mềm lòng mà nhận cái "quà kỷ niệm" của kẻ thù không đội trời chung phiên bản mini, liền bị bắt gọi... phụ huynh.
Từ Lĩnh đúng là toàn thân đều mang độc, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm.
Tấm bảng "Thái Dương" treo trước nhà trẻ Kim Thái Dương bị mất tiêu, để lại một cái hố tròn vo lấp lánh, nhà trẻ biến hình thành "Ổ Vàng" ngay lập tức.
Dưới tán cây, Từ Lĩnh đang đứng chịu phạt, còn Ninh Sanh thì bị đày ra sân chơi.
“Là con làm đấy ạ!” Từ Lĩnh mạnh miệng nhận luôn.
“Ừ ừ ừ.” Ninh Sanh gật đầu như giã tỏi, công nhận tên này cũng có chút khí khái, làm việc dám chịu trách nhiệm.
Từ Lĩnh quay đầu liếc cậu, cười toe toét: “Cậu muốn cái đó, tôi liền đi kiếm cho cậu, thấy không, tôi tốt với cậu cỡ nào.”
Chỉ một câu, liền kéo hai đứa vào dạng "đồng phạm tình thâm".
Ninh Sanh: “……”
Tốt thật đấy. Tốt đến mức muốn bật khóc.
Chắc kiếp này cậu sinh ra là để khắc chế nhau với tên này.
Một chiếc Maybach chạy lên triền núi, dừng lại trước cổng nhà trẻ.
Cửa xe mở ra, một bà lão mặc đồ chỉn chu, xách túi da hàng hiệu, đi giày cao gót bước xuống – chính là bà ngoại của Ninh Sanh, lâu lắm rồi cậu mới gặp lại.
Bà lập tức đi thẳng về phía hiệu trưởng và cô Trương, mặt nghiêm như sấm.
“Có chuyện gì thế?” Giọng bà lạnh như băng.
Cô Trương run rẩy giơ tay chỉ về cánh cổng, rồi lại chỉ vào cái tang vật đang nằm trong tay Ninh Sanh.
Bà quay đầu nhìn cháu mình, lạnh lùng nói: “Cháu thật là…”
Ninh Sanh xấu hổ cúi đầu, nghĩ phen này thể nào cũng bị mắng.
Ai ngờ bà nói tiếp: “Tốt lắm.”
Mùi hoa nhài dịu nhẹ bao quanh. Bà – khi còn trẻ còn rất đẹp và phóng khoáng – ngồi xổm xuống ôm lấy cậu vào lòng, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cuối cùng Ninh Ninh của bà cũng bắt đầu quậy phá rồi! Giống hệt những đứa trẻ hoạt bát khác!”
Ninh Sanh: “?”
Cô Trương: “...Còn cái biển hiệu thái dương kia thì sao…”
“Đền, chắc chắn đền. Năm chục cái cũng được.” Bà ngoại phất tay hào phóng.
Ninh Sanh: “……”
Cô Trương: “……”
Khỏi cần nhiều thế đâu ạ, ngay cả Hậu Nghệ cũng bắn không nổi ngần ấy “mặt trời”.
Bà còn tiện tay quyên luôn cho nhà trẻ một bộ cầu trượt mới, rồi để người hầu đẩy Ninh Sanh lên xe.
Trong xe mở điều hòa, ấm áp dễ chịu. Cậu được đưa sữa nóng, còn cái "mặt trời " to chà bá bằng nhựa thì được đặt ở ghế sau.
Thị trấn Thanh An nhỏ lắm, nhà trẻ với tiểu học chỉ cách nhau một con đường hẹp.
Đúng giờ tan học, đường đông nghịt người, xe chạy chậm như rùa bò.
Ninh Sanh buồn chán mở hé cửa sổ xe, nhìn ra ngoài.
Quán xúc xích bên đường đang bị bao vây bởi một đám trẻ con đang chen lấn.
Thế là cậu lại thấy Từ Lĩnh – tiểu ma vương ngồi nghiêng ngả trên bồn hoa, tay cầm một xấp thẻ Ultraman lấp lánh.
Từ Lĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm phải ánh nhìn từ cửa sổ xe sau của Ninh Sanh.
“Ninh Ninh!” Tên nhóc reo lên, vẫy tay, “Tôi vừa rút được thẻ SSR nè!”
Ninh Sanh: “……”
Tay run một cái, cậu lập tức kéo cửa sổ xe lên.
“Hê hê, cho tôi xem với!” Một bàn tay mũm mĩm bên cạnh Từ Lĩnh vươn tới.
Từ Lĩnh lập tức đập cái tay đó rớt xuống.
“Rửa tay chưa? Đừng có sờ vào Tiga của tôi!”
“Anh Từ,” bạn mập tên Lục Bằng nói, “Công chúa không thèm để ý tới anh đâu.”
“Có đấy,” Từ Lĩnh nhún vai, “Cậu ấy liếc nhìn tôi đấy thôi. Đó gọi là ánh mắt giao lưu.”
“Tôi nghe ba tôi nói, xe nhà công chúa có thể mua hết cả khu nhà của chúng ta rồi.” Lục Bằng tỏ vẻ hâm mộ, “Tôi cũng muốn lên ngồi thử một lần!”
Nhưng Từ Lĩnh lại chẳng ham.
Cậu ta chỉ thấy cái xe to màu đen kia giống như dã thú, nhốt Ninh Sanh xinh đẹp bên trong. Cậu ta muốn kéo Ninh Sanh ra chơi cơ.
“Không chào bạn nhỏ kia à?” Trong xe, bà ngoại nghiêng đầu hỏi, “Ninh Ninh nhà ta cuối cùng cũng chịu kết bạn rồi.”
“Chúng con không phải bạn.” Ninh Sanh nói.
Cậu với Từ Lĩnh, tương lai nhất định là đánh đến sống còn, tuyệt đối không đội trời chung.
“Không phải bạn mà hôm nay nói chuyện lắm thế.” Bà xoa đầu cậu, “Đúng là giống trẻ con thật rồi. Bình thường có bao giờ thèm nói chuyện với bà đâu.”
Ninh Sanh ngẩn người.
Đúng rồi. Trước kia cậu thật sự như thế.
Lúc nào cũng cúi đầu im lặng, chìm trong thế giới riêng, không muốn mở lòng, mà sau này nghĩ lại, dường như đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Lần này sống lại, quay về thị trấn Thanh An, cậu muốn thật sự tận hưởng những năm tháng tuổi thơ của mình.
“Bà ngoại, tối nay cháu muốn ăn gà hầm nước dừa.” Cậu nói.
“Được được được.” Bà cười rạng rỡ, “Bà ngoại sẽ bảo người nấu ngay cho cháu.”
Làm trẻ con thật vui, chỉ là đi học không vui lắm.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Sanh bị người hầu lôi dậy, mặc đồ đẹp đẽ chỉnh tề, lại được đóng gói đưa về nhà trẻ, vừa bước vào đã gặp lại gương mặt quen thuộc kia.
“Buổi sáng tốt lành.” Kẻ thù không đội trời chung cười tươi rói.
“Không tốt.” Ninh Sanh cười gằn.
Cô Trương bắt đầu điểm danh, rồi phát cho mỗi đứa một cuốn sách bài tập mới tinh...
Ninh Sanh nghiêng đầu, nhìn Từ Lĩnh đang mải mê xếp gỗ.
Đề bài đơn giản như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt nhẹ là xong.
Ninh Sanh cảm thấy vui vẻ.
"Ngốc quá." Cậu nói.
Có gì vui hơn, khi nhìn thấy đối thủ của mình xấu hổ, Ninh Sanh càng thấy thích thú hơn.
Từ Lĩnh đang chơi xếp gỗ, nghe vậy lại còn đồng tình gật đầu, vui vẻ nói: "Đúng vậy! Cậu cũng nhận ra rồi à!"
Từ Lĩnh lại nói tiếp: "Vậy nên hôm qua tôi mới tìm cậu."
Ninh Sanh: "……"
Cậu nhìn sang, thấy Từ Lĩnh lại mở bài tập, và trên đó có một dấu đỏ nhạt.
Cảm giác như cậu không hề hào hứng chút nào. Ngay cả việc viết bài cũng trở nên rối rắm và vô tổ chức.
Đến khi cậu quay lại thành phố S để học, mới nhận ra mình chẳng thể theo kịp các đứa trẻ cùng tuổi. Thế là, cậu mới bắt đầu tập trung hơn một chút.
Lúc này, tiểu ma vương lại hoàn toàn không hiểu được sự châm chọc của Ninh Sanh, vui vẻ đẩy lại một vài miếng gỗ xếp.
"Tôi sẽ cho cậu xem lâu đài này." Từ Lĩnh nói.
Ninh Sanh lười nhìn.
Cậu nhớ lại hồi nhỏ, Từ Lĩnh dính người thế này sao?
Cậu còn nhớ rõ, năm 18 tuổi, lần đầu tiên đại diện gia đình tham dự một sự kiện lớn trong ngành. Đó cũng là lần đầu tiên cậu gặp được "đại ma vương" trong giới kinh doanh. Người này mặc vest, đi giày da, mặt đầy tàn nhẫn, đứng trước mặt cậu, chỉ nhẹ nhàng vươn tay chào hỏi.
"Từ Lĩnh, hoành xem thành lĩnh sườn thành phong."
Nhưng giờ đây, Từ Lĩnh lại chỉ siêng năng quấy rầy cậu.
"Cậu nghĩ xem nhìn vào trong đi, nó thật xinh đẹp." Từ Lĩnh đẩy cái lâu đài về phía Ninh Sanh.
Ninh Sanh liếc qua cái "lâu đài", rõ ràng chỉ là một cái hộp, nhìn không có gì đặc biệt.
"Không cần làm phiền tôi." Cậu nói.
Khi nói xong, tay cậu vô tình va vào bàn xếp gỗ, và thế là một mớ gỗ đổ xuống đất.
Từ Lĩnh nhìn cái "phế tích" trên bàn, đứng sững lại vài giây.
Hắn ta hiếm khi im lặng, rồi đẩy gỗ qua một bên.
Ninh Sanh cũng trầm mặc.
Đối thủ một mất một còn, giờ mới có 6 tuổi. Cậu so đo với một đứa trẻ 6 tuổi làm gì?
Từ Lĩnh lại bắt đầu lục tìm đồ, lấy ra hộp bút màu nước mà Ninh Sanh đã thấy hôm qua.
Lúc đó, Ninh Sanh thoáng nhìn thấy cánh tay của Từ Lĩnh có một vết xước, vết thương không lớn, nhưng rõ ràng là khá thô và đỏ.
"Đây là cái gì?" Ninh Sanh hỏi.
"Đây là huân chương của đàn ông." Từ Lĩnh trả lời.
Ninh Sanh: "……"
"Ai cho cậu thế?" Ninh Sanh hỏi lại.
Từ Lĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm qua tôi đã không thể lấy được mặt trời cho cậu, nên tôi nhặt bốn viên gạch, dù gạch không phải là thứ tốt lắm."
Ý là vết thương này là do cậu ta vô tình làm Từ Lĩnh bị ngã.
"Thôi, lần sau cậu đừng làm những chuyện như thế này nữa." Ninh Sanh nhẹ nhàng nói, giọng mang theo một chút kiên nhẫn.
"Chắc chắn rồi." Từ Lĩnh nói. "Lần sau tôi sẽ lấy ghế."
Ninh Sanh: "……"
Được rồi, cậu nghĩ lại, nhưng lại không hoàn toàn nghĩ lại.
Tay cậu cảm thấy ngứa, cậu cúi đầu xuống, chỉ muốn xoa dịu những suy nghĩ trong đầu. Trong lúc đó, Từ Lĩnh vẽ lên tay cậu vài nét.
Những nét vẽ lung tung, nhìn như là chữ "Từ Lĩnh".
"‘Hoành xem thành lĩnh sườn thành phong’?" Ninh Sanh đột ngột hỏi.
Từ Lĩnh: "?"
"Chẳng hiểu gì cả." Từ Lĩnh nói, "Tôi hy vọng sau này có thể làm lãnh đạo."
Ninh Sanh: "……"
Cậu chỉ im lặng.
Tay cậu vẫn cảm thấy hơi nhột, và cậu nhanh chóng xoa mạnh để làm sạch cảm giác đó.
Từ Lĩnh tiếp tục, vẽ một bức tranh, rồi cầm bút vẽ tên Ninh Sanh lên giấy.
Ninh Sanh nhìn một hồi rồi giật lấy bút.
"Chẳng phải tên tôi là Ninh Sanh sao?" Cậu không chịu nổi nữa, "Sanh! Viết rõ tên tôi ra nhé!"
"Tên ngốc!" Cậu cười, "Cậu sao lại vụng về vậy?"
Tức giận đến mức, cậu chỉ muốn chạy ra ngoài.
Cậu nhìn mình so với Từ Lĩnh lớn lên, hẳn sẽ kém Từ Lĩnh một đoạn dài, nói chuyện cũng không có khí thế như cậu ta. Vì vậy sáng nay cậu phải uống một bát sữa bò thật to.
Chuyện này khiến Ninh Sanh chợt nghĩ đến một vấn đề.
Ở nhà có người giúp đỡ, nhưng ở nhà trẻ...
Lúc trước còn có cô Trương giúp cậu, nhưng giờ đây, thật sự không thể chấp nhận cảnh phải tự đi WC thế này.
Cậu chỉ có thể thở dài, đặt mặt xuống bàn, cảm thấy khó chịu.
Từ Lĩnh dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn, cậu ta lấy tay vẽ một đường vòng quanh tay Ninh Sanh, rồi nhận thấy công chúa bỗng chốc không vui.
"Vẽ xấu thật à?" Từ Lĩnh hỏi.
Ninh Sanh chùn tay, cúi đầu xuống, tóc đen che phủ mắt, ánh mắt hổ phách không còn sáng như trước, đôi mắt hơi ướt.
Từ Lĩnh bật ngồi dậy, nhẹ nhàng đóng lại hộp bút màu nước.
"Cậu nên đi vệ sinh rồi , thường thì lúc này cậu sẽ đi." Từ Lĩnh hỏi, "Tôi đẩy cậu đi nhé."
Ninh Sanh ngạc nhiên nhìn Từ Lĩnh, không ngờ hắn ta lại chủ động như vậy.
Từ Lĩnh nắm lấy tay Ninh Sanh, đẩy xe lăn của cậu đi, và cả hai đi qua những ánh mắt ngưỡng mộ của các đứa trẻ khác.
"Ha ha ha, cuối cùng tôi cũng chơi được!" Từ Lĩnh vui vẻ cười to.
"A a a a!" Ninh Sanh vừa cảm nhận được sự chuyển động của xe lăn, người ở phía trước bay đi, trong khi cậu cảm thấy mình như bị kéo đi phía sau.
May mắn là cả hai đã đến được WC một cách suôn sẻ, và Ninh Sanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu ma vương trời sinh sức mạnh, có thể dễ dàng giúp cậu ta đẩy xe lăn vào phòng vệ sinh.
"Cậu ra ngoài đi." Ninh Sanh cố gắng nắm chặt tay nắm cửa và đứng lên, lạnh lùng nói.
Rõ ràng là mình đang khó khăn nhất, nhưng khi quay đầu lại, thấy tiểu ma vương vì dùng sức mà khuôn mặt đỏ bừng, Ninh Sanh không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Từ Lĩnh không phục.
"Một ngày nào đó, tôi sẽ ôm nổi cậu ." Từ Lĩnh hét lên, giọng vang vọng khắp phòng trẻ, “Tôi sẽ mạnh mẽ hơn!”