"Con đỉa có độc." Trì Tâm trả lời ngắn gọn, không buồn để ý đến người đàn ông kia, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tu Bạch: "Có thuốc nào giải độc này không?" Cảnh Tu Bạch quan sát vết thương của Khương Từ Quân, ngập ngừng nói: "Thông thường, bị đỉa cắn chỉ cần bôi cồn iodine để chống viêm là đủ.
Nhưng con đia này rõ ràng đã bị biến dị.
Nếu dùng thuốc tùy tiện, có thể gây tác dụng phụ nguy hiểm." Trì Tâm mím môi, ánh mắt càng thêm trầm lặng.
Đúng lúc đó, người đàn ông bị bắt chọt mỏ miệng bằng giọng khàn khàn: "Người của các người bị đỉa cắn sao?" Ba người đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt của người đàn ông lướt qua bốn người, dừng lại một chút trên mỗi gương mặt. Trong ánh mắt anh ta lộ ra chút kỳ lạ: “Đến nơi này mà còn mặc đồ bình thường như vậy, cho dù che kín tay chân thì cũng chẳng khác gì tự nộp mạng cho bọn trong rừng này.”
"Tôi ghét nhất là cái loại thích mỉa mai." Úc Tương tức giận, đá thẳng vào bụng anh ta một cú, giọng lạnh băng: “Cẩn thận cái miệng. Đã là tù nhân rồi thì bớt lắm lời đi, biết chưa?”
"Được rồi, Úc Tương." Trì Tâm ngăn anh ta lại, ánh mắt hướng về phía người đàn ông: “Nghe cách anh nói, có vẻ anh khá quen thuộc với nơi này. Vậy thì cho tôi biết cách giải độc, tôi sẽ thả anh đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT