Lâm Xuân Hiểu nắm chặt tay Cảnh Vinh, giọng đầy kiên định: “Ta muốn sư phụ của ta, nàng phải ở bên cạnh ta, không được đi đâu hết.”
Sợ Hạ lão gia chủ phát hiện điều bất thường, Lâm Xuân Hiểu khẽ hít mũi, vành mắt đỏ lên, cúi đầu thấp giọng: “Ta chỉ còn lại một mình nàng, nàng không thể lại xảy ra chuyện nữa.”
Hạ lão gia chủ gật đầu: “Nếu ngươi không yên tâm, đích thân canh chừng nàng cũng được.”
Bà ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đêm đã khuya, liền nói: “Ta đã cho người chuẩn bị phòng nghỉ rồi, đi nghỉ ngơi đi. Có giữ được tinh thần mới có thể đối đầu với kẻ đứng sau.”
Lâm Xuân Hiểu khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Cảnh Vinh, nhẹ nhàng nắm tay nàng: “Sư phụ, chúng ta đi nghỉ thôi.”
Cảnh Vinh dường như vẫn giữ được một chút lý trí, bị chàng nắm tay mà không hề phản kháng, cứ thế theo chàng rời đi. Lâm Xuân Hiểu cảm thấy mắt mình cay xè, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Hạ Tâm nấp trong bóng tối nhìn thấy hai người cùng nhau rời đi, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Thiếu chủ Cảnh gia đã thành ra như thế, vậy mà vẫn còn nghĩ cách bảo vệ Lâm Xuân Hiểu. Trên đời này còn điều gì có thể ngăn cách được hai người họ nữa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT