Ngục trưởng thấy thế liền nổi giận quát lớn:
“Câm miệng lại cho tao, Frank! Vị này là đại nhân của Kỵ sĩ đoàn! Không phải hạng như mày—một tên giết người điên loạn! Đồ chuột cống hèn hạ!”
Frank cười lạnh, “Khác gì nhau chứ? Gọi là kỵ sĩ? Những cũng chỉ là con chó dưới chân Thái Dương Vương thôi. Sớm muộn gì cũng bị chơi chán rồi vứt xó như đồ bỏ đi.”
“Mày dám nói thêm một câu nữa xem?” Ngục trưởng giận đến đỏ bừng mặt, lập tức rút khẩu súng kíp bên hông, chĩa thẳng vào hắn.
Tên này từng tra tấn đến chết con trai và vợ của một viên chức cấp cao, lại còn gây ra hàng loạt vụ thảm án khiến dân chúng phẫn nộ. Thành chủ khi đó đích thân ra lệnh phải nhốt hắn suốt đời trong tầng ngục sâu nhất, để hắn chịu dày vò cho đến khi không còn hơi thở.
Frank vẫn cười khinh khỉnh, “Đợi đến khi tao thoát ra ngoài, người đầu tiên tao giết sẽ là mày. Rồi đến cả nhà mày cũng không thoát được…”
Lời chưa kịp dứt, hắn chợt nghẹn lại.
Không biết từ lúc nào, Mạc Tuyên Vũ đã tiến đến sát song sắt. Ánh đèn dầu hắt lên gương mặt cậu vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở, tựa như được khắc ra từ ánh trăng tịch mịch giữa đêm đen.
“Gã này là người siêu phàm sao?” Mạc Tuyên Vũ nhàn nhạt hỏi, giọng điệu hững hờ nhưng mang theo sức nặng không thể kháng cự.
Người siêu phàm, là những kẻ đã vượt khỏi giới hạn bình thường của loài người, sở hữu sức mạnh và thiên phú phi phàm.
So với người thường, các chỉ số cơ thể của người siêu phàm đều vượt trội hơn hẳn. Đó cũng là tiêu chuẩn tuyển chọn cơ bản của Kỵ sĩ đoàn Thái Dương.
“Phải, từ nhỏ hắn đã có sức mạnh hơn người,” ngục trưởng gật đầu, “Từng ra trận, lập không ít chiến công. Chỉ tiếc về sau gây quá nhiều tội ác, nếu không cũng đã có thể trở thành một sĩ quan cấp cao.”
“Thực lực hiện tại vào khoảng cấp mấy?” Mạc Tuyên Vũ tiếp lời.
“Ước chừng ở mức trung thượng trong số siêu phàm giả,” ngục trưởng đáp, “Tương đương trung cấp kỵ sĩ, thậm chí chạm ngưỡng cao cấp. Nhưng đầu óc hắn hiểm độc, giảo hoạt. Năm đó phải để một vị kỵ sĩ cao cấp đích thân ra tay mới bắt được.”
Mạc Tuyên Vũ khẽ gật đầu. Tin tức đã đủ rõ ràng, bảng thuộc tính của Frank liền xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Tên họ: Frank Saar
Lực lượng: 12
Nhanh nhẹn: 12
Thể chất: 13
Trí lực: 7
May mắn: 1
Mị lực: 3
Kỹ năng 1 – kỹ năng chiến đấu (Lv.15 – Bị động):
Từng trải qua nhiều trận chiến tàn khốc, Frank tự mình lĩnh ngộ kỹ năng giết người chí mạng, không cần thầy dạy.
Kỹ năng 2 – Vũ khí lạnh (Lv.10 – Bị động):
Thông thạo nhiều loại vũ khí lạnh, ra tay dứt khoát, không chút lưu tình.
“Mở cửa.”
Mạc Tuyên Vũ khẽ ra lệnh.
Cậu quay sang ngục trưởng, không cần giải thích, chỉ dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối. Trong lúc ngục trưởng còn đang ngập ngừng, Mạc Tuyên Vũ đã tiện tay mượn lấy khẩu súng kíp từ thắt lưng ông.
Cánh cửa nhà giam lạch cạch mở ra. Mạc Tuyên Vũ chậm rãi bước vào, dáng người cao gầy được ánh đèn dầu phủ một tầng bóng mờ mỏng như sương. Cậu đứng trước mặt Frank, từ trên cao nhìn xuống, giương súng lên, họng súng thẳng tắp nhắm ngay vào đầu hắn.
Frank tưởng rằng cậu bị chọc giận, muốn trực tiếp xử lý mình tại chỗ. Xiềng xích trên tay hắn khẽ rung lên khi nắm đấm chậm rãi siết chặt. Ánh mắt lạnh băng, như loài rắn độc sắp sửa nhào ra cắn xé.
Thế nhưng
Mọi thứ lại vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
“Ta cho ngươi một cơ hội sống.”
Mạc Tuyên Vũ nhàn nhạt nói, ngón tay buông lỏng, khẩu súng kíp rơi “keng” xuống góc phòng, phát ra âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
“Không cần phải giả vờ nữa. Đám xiềng xích kia, vốn đã không còn đủ để giam giữ ngươi, đúng chứ?”
Một câu đánh thẳng vào bí mật Frank giấu kín, khiến sống lưng hắn lạnh buốt như có gió lùa.
Đúng vậy. Xiềng xích đã lỏng từ lâu. Hắn vẫn luôn chờ thời cơ thích hợp để chạy trốn. Hành động khiêu khích lúc nãy chẳng qua là để khiến ngục trưởng mất cảnh giác, từ đó cướp được chìa khoá.
“Ngươi đang nói gì vậy, kỵ sĩ đại nhân.” Frank cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng khoé miệng cứng đờ, không còn vẻ kiêu ngạo như ban nãy.
Mạc Tuyên Vũ không thèm đáp, ánh mắt vẫn lãnh đạm, giọng nói như phán quyết:
“Giết ta để rời khỏi đây, hoặc là chết dưới tay ta.”
“Ngươi không có quyền lựa chọn.”
Ngoài cửa, ngục trưởng hoảng hốt kêu lên, “Kỵ sĩ đại nhân, cẩn thận!”
Phành phạch phạch!
Xiềng xích trên người Frank trong chớp mắt bị bẻ gãy, vang lên từng tiếng chát chúa. Hắn gào lên như dã thú bị giam lâu ngày, ánh mắt đỏ ngầu, nhào tới như báo săn vừa sổ lồng.
Từ lòng bàn tay hắn, lộ ra một mảnh kim loại sắc như dao—lưỡi giũa được giấu kỹ, có lẽ đã gỡ ra từ ván giường trong lúc không ai để ý.
Chỉ trong tích tắc, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn đến mức gần sát. Không còn thời gian suy nghĩ.
Frank đã chuẩn bị cho cú đánh này từ lâu. Một khi đã ra tay, hắn tự tin không ai có thể thoát được. Nhất là một “kỵ sĩ sơ cấp” như Mạc Tuyên Vũ—trong mắt hắn, chẳng khác gì con mồi chờ bị xé xác.
Frank từng giết không ít kỵ sĩ trung cấp. Hắn rất nóng lòng muốn cắn nát cổ họng của Mạc Tuyên Vũ, cảm nhận dư vị máu tanh từ yết hầu ấm nóng chảy ra, tận hưởng khoái cảm giết chóc.
Một khuôn mặt đẹp thế kia, mà chỉ có thể giết vội vàng, đúng là đáng tiếc… nhưng thời gian không cho phép hắn nuốt trọn bữa tiệc này.
Nghĩ đến đây, đồng tử Frank co rút lại vì hưng phấn.
Thế nhưng, điều khiến hắn không thể tin nổi là—Mạc Tuyên Vũ vậy mà lại kịp phản ứng.
Chỉ thấy cậu khẽ nghiêng người, lui về sau một bước. Động tác dứt khoát, gọn gàng đến mức khiến người ta khó tin. Dễ dàng như thể né một làn gió, Mạc Tuyên Vũ hoàn toàn tránh được đòn đánh bất ngờ của Frank.
Đôi mắt lam nhạt của cậu không hề gợn sóng, ánh nhìn như đã đoán trước từ lâu.
“Không thể nào…” Frank chấn động.
“Tốc độ… còn nhanh hơn cả ta?”
Hắn còn chưa kịp đứng vững, một luồng gió sắc bén đã ập thẳng vào mặt!
Ngay sau khi lùi lại, Mạc Tuyên Vũ xoay người, tung một cú đá ngang với lực đạo của Frank chuẩn xác đến kinh người, nhắm thẳng vào đầu Frank!
Frank từng lăn lộn ngoài chiến trường, phản ứng thần kinh đã rèn đến cực hạn, hắn hiểu rất rõ—nếu cú đá này trúng đầu mình, kết cục sẽ chẳng khác gì dưa hấu nổ tung.
Mà điều kinh hoàng hơn cả là, thời điểm Mạc Tuyên Vũ chọn để tấn công hoàn toàn chuẩn xác—ngay khoảnh khắc Frank vừa dùng hết lực cũ, mà sức mới còn chưa kịp lấy lại.
Hắn không kịp né tránh.
“Không thể nào… Hắn tuyệt đối không phải sơ cấp kỵ sĩ!”
Frank chỉ kịp vung tay trái lên che đầu—lựa chọn duy nhất còn lại trong tuyệt vọng.
Ngay khoảnh khắc hai người chạm nhau, hắn nghe thấy tiếng rắc vang lên cực lớn. Xương tay gãy vụn như thuỷ tinh nứt vỡ, thanh âm ấy vang vọng bên tai như một hồi chuông báo tử.
Toàn thân Frank bị cú đá ấy hất văng, đập mạnh vào tường nhà giam sau lưng. Cả người như bị ép nát, rồi lại nện xuống sàn nhà. Đầu hắn đập xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, trước mắt tối sầm, ý thức dần biến mất.
Bên ngoài, ngục trưởng trừng lớn mắt, lẩm bẩm trong cơn hoảng loạn:
“Cái… cái quái gì đây? Đây mà là sơ cấp kỵ sĩ sao?”
Chỉ riêng cú đá vừa rồi… dù là kỵ sĩ trung cấp đến đây, cũng chưa chắc đã chịu nổi!
Thật ra, lúc đầu khi nhìn thấy Mạc Tuyên Vũ, ngục trưởng còn tưởng cậu là người từ đội cận vệ của Thái Dương Vương được cử đến thanh tra đặc biệt.
Rốt cuộc hắn lớn lên quá mức xinh đẹp, vừa nhìn đã không giống người sẽ biết đánh nhau, lại còn cầm theo lệnh đặc xá do chính Thái Dương Vương ban phát, khó tránh khỏi khiến người ta suy đoán linh tinh.
Nhưng đến lúc này, giám ngục trưởng mới nhận ra bản thân quá mức thiển cận — vị kỵ sĩ trẻ trước mắt, thực lực chỉ sợ đã tiếp cận cả ngài Waylon!
Phải biết rằng Waylon là kỵ sĩ cao cấp trưởng được Thái Dương Vương tín nhiệm nhất, trấn giữ chủ thành số 7 nơi trung tâm vương quốc, phụ trách bảo vệ toàn bộ hậu cần và quân bị quốc gia.
“Chỉ có trình độ này thôi sao?”
Dưới ánh đèn u tối, Mạc Tuyên Vũ bình tĩnh nhìn Frank đang quỳ rạp dưới đất.
Frank lảo đảo phun ra một ngụm máu đen, ngẩng đầu nhìn vào mắt Mạc Tuyên Vũ.
Trong đôi mắt kia, hắn chỉ thấy sự lạnh nhạt và khinh miệt giống như đang nhìn một kẻ đã chết.
Nhưng Frank không phải người sẽ sợ hãi bởi ánh nhìn ấy. Trái lại, thứ ánh mắt ấy càng khiến máu hắn sôi lên. Cả người như phát cuồng, hắn mặc kệ tay trái gãy nát, dồn toàn bộ lực vào tay phải, siết chặt mảnh gỗ sắc bén, lần nữa liều mạng xông lên, thậm chí vứt bỏ toàn bộ phòng ngự.
Cách đánh liều mạng này khiến Mạc Tuyên Vũ khẽ nhíu mày.
Mà biểu cảm ấy rơi vào mắt Frank, lại như một cơ hội mở ra cánh cửa sinh tồn.
“Tuy thân thể tên này có thể sánh với kỵ sĩ cao cấp, nhưng rõ ràng là tên non tay chưa từng giết ai, kinh nghiệm chiến đấu hẳn cũng không nhiều… toàn là chiêu thức đều là học lý thuyết chưa từng qua rèn luyện, cơ hội tới rồi!”
Frank từng nổi danh là kẻ điên cuồng trên chiến trường, một ánh mắt liền nhận ra — kẻ trước mắt hắn là một kỵ sĩ vừa rời học viện.
Hắn đang cược rằng Mạc Tuyên Vũ sẽ do dự vì sợ bị thương hoặc không chắc chắn, từ đó sinh ra do dự và e dè. Đến khi ấy, cơ hội phản công và đào thoát sẽ tới tay hắn.
Frank tính toán ra sao, Mạc Tuyên Vũ không rõ. Nhưng hiện tại, cậu đang không ngừng điều chỉnh để thích nghi với thân thể mang chỉ số được tăng cường gấp đôi này.
Chỉ trong vỏn vẹn hai ba giây, Mạc Tuyên Vũ đã né được liên tục các đòn đánh của Frank. Những điểm không quen về lực đạo hay tốc độ cũng dần được điều chỉnh.
Nói một cách đơn giản — cậu đã bắt đầu “vào form”.
“Không… không đúng!” Frank trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
“Hắn… đang lấy mình ra làm mục tiêu huấn luyện! Vừa rồi chỉ là làm nóng người thôi sao?!”
Hắn phát hiện — kinh nghiệm thực chiến của Mạc Tuyên Vũ vượt xa hắn. Căn bản không phải kỵ sĩ mới như hắn tưởng.
Quả nhiên, khi Mạc Tuyên Vũ ngừng né tránh và phòng thủ, chỉ trong khoảnh khắc đã cậu bắt được một kẽ hở giữa đòn tấn công của hắn.
Một luồng gió quen thuộc bất ngờ ập tới.
“Đm lại là chiêu này?!” Frank mắng thầm một tiếng, nhưng đã không còn kịp tránh né.
Ầm!
Frank bị đá bay.
Vai và lồng ngực của hắn lõm xuống một khoảng lớn, xương sườn gãy nát đâm sâu vào tim chỉ còn cách cái chết một hơi thở mong manh.
Bên ngoài ngục trưởng lúc này đã hoàn toàn sững sờ.
Hắn cảm thấy... Frank như vậy chắc hẳn phải chết rồi mới đúng?
Nhưng Frank vẫn chưa chịu từ bỏ. Hắn mặc kệ thân thể trọng thương, lăn một vòng trên mặt đất, thuận thế chụp lấy khẩu súng kíp nằm bên cạnh, nhắm thẳng về phía Mạc Tuyên Vũ.
“Đi chết đi!”
Frank cười như điên, lảo đảo đứng dậy, từng bước lết về phía trước, trong tay bóp cò.
Bằng… Bằng…. Bằng…
Viên đạn rít gào lao tới, nhưng trong mắt Mạc Tuyên Vũ, khẩu súng kíp chế phẩm thông thường ấy chẳng có gì đáng ngại — chất lượng thấp, lực xuyên kém, tốc độ bắn quá chậm.
Trong nháy mắt viên đạn bay đến, thân hình cậu nghiêng đi tránh né, thuận thế xoay người, lướt tới như một làn gió.
Tay phải vung lên, đường đánh hoa lệ như múa, bàn tay hướng thẳng vào cổ Frank — dường như chỉ còn thiếu đúng hai centimet để chạm trúng.
“Khoảng cách vẫn chưa đủ!”
Frank thầm vui sướng trong lòng, cho rằng mình đã thoát được một đòn trí mạng. Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, niềm vui kia đã bị nỗi tuyệt vọng xóa sạch.
“Vút!”
Một luồng tụ kiếm sắc bén bất ngờ bắn ra từ tay áo của Mạc Tuyên Vũ, lưỡi kiếm mỏng như gió thoảng vụt qua yết hầu Frank.
Toàn bộ động tác của cậu liền mạch như nước chảy mây trôi, vừa gọn gàng lại đẹp mắt đến mức khiến người ta ngỡ như đang xem một vở kịch hoàng gia — một cảnh cuối hoa lệ kết thúc trong yên lặng.
Ngục trưởng đứng bên ngoài chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, ngây người như tượng.
Phụt!
Máu tươi đỏ thẫm từ cổ họng Frank phun ra như suối, vẩy tung tóe lên tường và nền đá ẩm lạnh.
Hắn hoảng loạn đưa tay bịt lấy cổ họng như đang cố líu giữ chút sinh mệnh còn sót lại của bản thân sau đó cả người hắn mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Cùm cụp.
Mạc Tuyên Vũ nhẹ nhàng lắc cổ tay, hất giọt máu còn vương trên Kiếm, sau đó thu kiếm vào, cậu xoay người rời khỏi nhà giam.
Từ đầu đến cuối, cảm xúc của cậu vẫn luôn tĩnh lặng như mặt hồ không hề gợn sóng, như thể cảnh tượng trước mắt chỉ là một phần trong cuộc sống thường ngày.
Trên thực tế, từ những lần làm nhiệm vụ ở Thần Thánh Kỉ Hà trước kia, Mạc Tuyên Vũ đã sớm quen thuộc với sinh tử. Nơi đó chưa từng nuôi dưỡng những kẻ nhàn rỗi. Bởi vậy, giết chóc đối với cậu cũng chẳng khác gì việc vung dao làm bếp — dứt khoát, không chần chừ, càng không sinh ra bất cứ cảm giác ghê tởm hay xao động nào.
Huống chi, kẻ vừa chết đi chẳng qua cũng chỉ là một cặn bã của xã hội.
Ngoài cửa, ngục trưởng lấy lại tinh thần, run rẩy đưa ra một chiếc khăn tay:
“Kỵ sĩ đại nhân ... ngài có muốn lau qua vết máu trên mặt không?”
Mạc Tuyên Vũ bình thản nhận lấy, dùng khăn lau đi vết máu còn dính ở đầu ngón tay, rồi đột ngột hỏi, giọng điệu chân thành như đang bận tâm một chuyện rất nhỏ:
“Giết hắn... có để lại hậu quả gì không?”
Giám ngục trưởng lập tức xua tay lia lịa, mặt mày biến sắc:
“Không, không hề có! Kẻ đó mấy ngày trước vừa mới bị thành chủ ban mật lệnh xử tử. Dù ngài không ra tay, cũng sẽ có người của chúng tôi tới thi hành.”
“Nói thật, lần này phải cảm ơn ngài rất nhiều.”
Ông cúi đầu thật sâu, giọng đầy cảm kích.
“May mắn có ngài nhìn ra được bộ mặt thật của hắn. Nếu không… chỉ sợ sau này tôi gặp phải họa lớn. Một khi hắn chạy thoát, hậu quả không thể tưởng tượng.”
Mạc Tuyên Vũ gật đầu, giọng nói trầm ổn:
“Không có gì, vậy thì tốt rồi.”
“Đi thôi, tiếp tục chính sự.”
—
Sau đoạn nhạc đệm nho nhỏ mang tên “Frank”, Mạc Tuyên Vũ cuối cùng cũng hoàn toàn nắm chắc sự thay đổi trong sức mạnh. Tâm trạng cậu lúc này... thậm chí còn có chút vui vẻ.
Dưới ánh đèn dầu ảm đạm, cậu chậm rãi bước vào một căn buồng giam khác. Ánh sáng yếu ớt hắt lên bóng hình đang bị giam giữ phía trong.
Là một thanh niên gầy gò, hai tay bị xiềng xích quấn quanh, đầu cúi thấp, hơi thở yếu ớt gần như không có.
Tiếng bước chân chạm đất vọng đến khiến người trong bóng tối khẽ run. Người đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm, lạnh lẽo, dữ tợn và đầy thù hận. Nhưng ngay khi ánh sáng soi rõ khuôn mặt người vừa bước vào, toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt kia đều tan biến.
Đôi đồng tử khẽ rung động lóe sáng.
“Thầy...?!”
Giọng nói nghẹn ngào bật ra trong vô thức. Thanh niên ấy run rẩy nhìn người trước mặt, như đang nhìn thấy ánh sáng giữa địa Ngục tối tăm.
Là người đó.
Chính là người đã từng kéo y ra khỏi nơi tăm tối nhất của cuộc đời.
Người mà cả đời này, y chưa từng và sẽ không bao giờ quên.
Thầy.