"Ầm!"
Bầu trời đêm xám xịt, sấm sét rạch ngang màn mưa, ánh sáng trắng xóa chớp lên soi rõ cả dãy hành lang dài hun hút.
Một bóng người lướt qua, vội vã chạy dọc theo hành lang trơn ướt, đôi giày va mạnh xuống nền gạch vang vọng trong đêm mưa. Cậu lao nhanh lên cầu thang dẫn ra sân thượng, không hề ngoái lại.
Phía sau cậu, một người đàn ông cao lớn cầm chặt con dao găm sắc bén trong tay, bám sát từng bước. Gương mặt hắn góc cạnh, tuấn tú, nhưng trong ánh mắt chỉ toàn là sự lạnh lẽo đáng sợ. Hắn không phải ai xa lạ - chính là kẻ giết người hàng loạt khét tiếng của khu vực này.
Mục tiêu của hắn là cậu - một nam sinh chưa tốt nghiệp, trong trẻo như giọt sương buổi sớm.
Khi đuổi đến sân thượng, kẻ sát nhân khựng lại.
Dưới màn mưa tầm tã, cậu không hề cuống cuồng tìm lối thoát. Cậu chỉ đứng đó, ngay giữa sân thượng rộng lớn, hơi nghiêng đầu như thể đã đợi hắn từ lâu. Nước mưa xối xả chảy dọc theo làn da trắng, mái tóc đen ướt sũng bết lại bên tai, từng lọn nhỏ dính vào chiếc cổ mảnh khảnh.
Mạc Tuyên Vũ chậm rãi quay đầu, đôi mắt bình thản lướt qua kẻ đang cầm dao.
Dưới ánh chớp lóe lên, gương mặt cậu đẹp đến mức khiến kẻ sát nhân cũng phải sững sờ trong khoảnh khắc.
"Chỉ có một mình anh thôi sao?"
Mạc Tuyên Vũ hơi nghiêng đầu, đôi mắt lam nhạt phản chiếu ánh đèn mờ ảo nơi sân thượng. Mưa vẫn rơi không ngớt, từng hạt nước lạnh lẽo trượt dài trên gò má cậu, thấm ướt lọn tóc đen dính sát vào làn da trắng mịn.
"Đương nhiên, chỉ có tôi."
Người đàn ông bật cười, lắc nhẹ con dao trong tay, ánh thép sắc lạnh lóe lên trong bóng tối. Hắn mong chờ được thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương, mong chờ giây phút con mồi run rẩy trước lưỡi dao của mình.
Nhưng điều xảy ra sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Không hề lùi bước, Mạc Tuyên Vũ bỗng lao thẳng tới, xuyên qua màn mưa dày đặc như một mũi tên sắc bén.
Chỉ trong nháy mắt, con dao trên tay kẻ sát nhân đã bị đá văng đi, rơi xuống nền xi măng ướt sũng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cú đánh mạnh vào huyệt thái dương đã khiến trước mắt hắn tối sầm.
Hai người quấn lấy nhau trong cuộc giằng co ngắn ngủi.
Mạc Tuyên Vũ nhanh nhẹn như một con mèo hoang, linh hoạt luồn ra phía sau lưng hắn.
Cánh tay siết chặt lấy cổ, đan chéo nhau, không một chút nương tay.
"Khốn kiếp... Buông ra..."
Hắn cố vùng vẫy, lùi về sau định đập mạnh cậu vào bức tường lạnh lẽo, nhưng động tác càng mạnh, hơi thở càng trở nên yếu ớt.
Cuối cùng, vì mất thăng bằng, hắn ngã xuống đất.
Chỉ trong một tích tắc, thế cục đã hoàn toàn đảo ngược.
Mạc Tuyên Vũ tận dụng cơ hội, siết chặt hai cánh tay hơn nữa.
"Buông... khụ... khụ...!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, hơi thở của hắn yếu dần rồi tắt hẳn.
Ai có thể ngờ rằng, kẻ sát nhân từng gieo rắc nỗi kinh hoàng suốt bao năm, cuối cùng lại gục ngã ngay trên sân thượng của một ngôi trường, dưới cơn mưa xối xả này.
Sức mạnh có thể quyết định thắng thua, nhưng kỹ thuật mới là thứ phân định kẻ sống và người chết.
Mãi đến khi cơ thể dưới tay hoàn toàn bất động, Mạc Tuyên Vũ mới chậm rãi thả lỏng, đẩy thi thể sang một bên.
Ngửa đầu nhìn bầu trời tối mịt, giọt mưa lạnh lẽo vỡ tan trên gương mặt cậu.
Ngay lúc đó, trước mắt cậu hiện lên một dòng chữ quen thuộc.
【Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thứ 4 】
【 Điểm đánh giá: B → A ( điểm càng cao, phần thưởng cuối cùng càng phong phú ) 】
【 Đang tiến hành trở về. 】
__________________
Tên: Mạc Tuyên Vũ
Cấp bậc: Trung cấp (A)
Chỉ số sức mạnh
Lực chiến: 7 điểm (bộc phát sức mạnh khi ra đòn, khả năng vung đao chém kẻ địch, v.v.)
Nhanh nhẹn: 8 điểm (tốc độ phản xạ thần kinh, sự phối hợp linh hoạt của cơ thể, v.v.)
Thể chất: 7 điểm (giá trị sinh mệnh, sức chống đỡ, khả năng phục hồi, độ bền bỉ, v.v.)
Trí lực: 7 điểm (không phản ánh trí thông minh, mà đại diện cho giá trị pháp lực, tinh thần lực, khả năng gia tăng sát thương phép thuật, v.v.)
Mị lực: 15 điểm (liên quan đến ngoại hình, dáng người, khí chất và tổng thể sức hút cá nhân.)
May mắn: 1 điểm.
Lưu ý: Chỉ số của một người trưởng thành bình thường là 5 điểm ở các mục (trừ mị lực và may mắn, thường chỉ là 1 điểm).
Thiên phú thần cách: Chưa thức tỉnh.
Kỹ năng
Kỹ năng 1: Thành thạo cận chiến (Lv.20) [Bị động]
Nắm vững bốn loại kỹ thuật cận chiến hiện đại, khiến sức chiến đấu trong giao tranh tầm gần đạt mức đáng sợ.
Chỉ số tăng cường:
Phản xạ thần kinh +20%
Khả năng phối hợp cơ thể +20%
Độ linh hoạt +20%
Kỹ năng 2: Thành thạo vũ khí lạnh (Lv.10) [Bị động]
Trải qua quá trình huấn luyện bài bản, có thể sử dụng thành thạo kiếm, đao, dao găm, thương và nhiều loại vũ khí lạnh khác.
Chỉ số tăng cường:
Sức bật tức thời +10%
Tốc độ phản xạ thần kinh +10%
Có thể nhanh chóng làm quen với bất kỳ vũ khí lạnh nào trong thời gian ngắn.
"Gâu gâu!"
Tiếng chó sủa vang lên giữa màn mưa, kéo Mạc Tuyên Vũ từ dòng suy nghĩ trở về thực tại.
Cậu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn chạm đến một chú chó Alaska to lớn đang nằm cạnh mình. Nó phe phẩy đuôi, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào lòng bàn tay cậu.
"Đã trở lại rồi."
Mạc Tuyên Vũ ngồi dậy trên sofa, bàn tay khẽ xoa đầu con chó. Nó đáp lại bằng cách ân cần liếm đi những giọt nước mưa còn đọng lại trên tay cậu, chiếc đuôi vẫy mạnh đến mức như để lại tàn ảnh trong không khí.
"Đói bụng không?"
Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng xoa cổ tay mình. Cảm giác mỏi nhừ lan ra từ hai cánh tay, dấu vết còn sót lại sau cuộc giằng co kịch liệt vừa rồi.
Kẻ sát nhân kia không phải người tầm thường. Hắn sở hữu bốn chỉ số cơ bản đều ở mức khá cao, đặc biệt sức mạnh có lẽ đạt tới tám điểm—nhỉnh hơn cả cậu.
Lý do hắn thất bại trước cậu có hai điều. Thứ nhất, hắn đã quá chủ quan. Thứ hai, dù có sức mạnh vượt trội, nhưng về kỹ thuật chiến đấu, hắn vẫn chỉ là một kẻ chưa qua huấn luyện bài bản. Những sơ hở trong động tác đã khiến hắn đánh mất lợi thế. Một khi bị tước mất vũ khí, thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Còn về dòng chữ kỳ lạ xuất hiện trước mắt vừa rồi, cậu cũng không rõ rốt cuộc đó là gì.
Cậu chỉ nhớ, bốn ngày trước, trong một giấc mơ, một giọng nói tự xưng là "Thần Thánh Kỉ Hà" đã tìm đến cậu, hỏi rằng cậu có muốn sở hữu sức mạnh hay không. Khi đó, trong cơn mơ màng, cậu buột miệng đáp: "Muốn." Và thế là cậu bị kéo vào thứ gọi là Dẫn dắt thí luyện.
Mỗi lần hoàn thành thí luyện, điểm số của cậu lại tăng lên. Từ cấp E vươn lên cấp A, cậu chỉ mất ba đêm.
Bốn lần thí luyện liên tiếp đã vắt kiệt sức lực của cậu. Đứng trước gương, cậu vốc nước lên mặt, cố xua tan sự mệt mỏi đang bám riết lấy mình.
Có lẽ, đây chính là điều khó khăn nhất trong thí luyện: nó đến mà không hề báo trước. Chỉ cần Thần Thánh Kỉ Hà phát ra thông báo, dù cậu đang ở đâu, cậu cũng sẽ lập tức bị kéo vào một phó bản thí luyện mới.
Người bình thường có lẽ đã gục ngã từ lâu. Nhưng cậu thì khác.
Cậu là một trong số ít những người có tinh thần lực thức tỉnh trên toàn thế giới, hơn nữa, còn là một chữa trị giả vô cùng quý hiếm.
Năng lực chữa trị có thể mang đến hiệu quả không thể tưởng tượng nổi: từ trị liệu bệnh tật, kéo dài tuổi thọ, đến hồi phục những tổn thương nghiêm trọng.
Chính nhờ khả năng này mà gia tộc cậu đã vươn lên hàng danh gia vọng tộc trong Đế Quốc. Với sự giúp đỡ từ nhiều mối quan hệ quyền lực, công ty gia đình họ từ một doanh nghiệp nhỏ bé đã nhanh chóng phát triển thành tập đoàn xuyên lục địa.
Dĩ nhiên, cái giá phải trả là cậu thường xuyên phải đến bên giường bệnh của những nhân vật máu mặt, dùng năng lực của mình để kéo họ trở về từ ranh giới sinh tử.
Những người này đều không phải người tầm thường.
Từ những doanh nhân giàu có bậc nhất đến các chính trị gia cấp cao, thậm chí cả những nguyên soái, tướng quân đã lui về hậu trường…
Mạc Tuyên Vũ gần như đều đã từng giúp họ kéo dài mạng sống, chữa trị bệnh tật.
Sau khi tắm xong, cậu đi vào phòng khách, lấy thức ăn khô và một hộp đồ hộp cho chú chó Alaska của mình.
"Ăn nhiều một chút đi, Hal." Cậu xoa đầu nó, rồi tiện tay nhận cuộc gọi đến, đồng thời đứng dậy bước vào phòng thay đồ.
"Ta ra ngoài một lát, không được quậy phá đấy."
Trước khi rời đi, cậu vươn ngón tay chạm nhẹ lên đầu Hal, giọng nói mang theo chút nghiêm túc.
Hal cọ cọ vào cổ tay cậu, như thể đang hứa sẽ ngoan ngoãn.
Cửa phòng khép lại. Mạc Tuyên Vũ ngồi vào chiếc xe thương vụ màu đen chờ sẵn bên ngoài. Một trợ lý đang ngồi trong xe đưa cho cậu ly cà phê nóng hổi.
"Vẫn làm phiền cậu rồi, Mạc tiên sinh."
"Không sao." Cậu khẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua thật nhanh.
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã dừng trước một viện vật lý trị liệu tư nhân xa hoa. Cậu xuống xe, tiện tay ném ly cà phê vào thùng rác, rồi đi thang máy lên phòng bệnh trên tầng ba.
Trên giường bệnh là một ông lão với thần thái uy nghiêm, tuổi khoảng tám mươi. Ông đang truyền dịch, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và trầm ổn. Người đàn ông này chính là Nghiêm La, nguyên soái khai quốc của Tân Đế Quốc, một trong những trụ cột của quân đội.
"Tuyên Vũ, cháu đến rồi."
Thấy cậu bước vào, Nghiêm La đặt tờ báo xuống. Dù gương mặt mang đầy phong sương của thời gian, nhưng vẫn ánh lên nét cười hiếm hoi.
Đây không phải lần đầu tiên cậu trị liệu cho ông. Thời trẻ, vị nguyên soái này đã để lại không ít thương tích trên chiến trường. Nếu không nhờ Mạc Tuyên Vũ, e rằng ông đã chẳng thể sống qua tuổi bảy mươi.
Đổi lại, Nghiêm La cũng đã giúp đỡ Mạc gia phát triển đến mức tối đa. Ông ta không chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho gia tộc cậu mà còn tận dụng tầm ảnh hưởng trong tầng lớp quyền lực của Đế Quốc để giới thiệu cho cậu nhiều bệnh nhân lâu dài.
"Ông Nghiêm."
Mạc Tuyên Vũ lễ phép gật đầu, sau đó vươn tay rút ống tiêm trên mu bàn tay ông. Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng giữ lại vết chích để cầm máu, đồng thời thi triển năng lực của mình.
Dòng tinh thần lực màu lam nhạt tựa như ánh sương mai trong suốt, lặng lẽ chảy vào cơ thể ông.
Cơn đau nhức dai dẳng trong xương cốt lão nguyên soái lập tức tan biến, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm và khoan khoái chưa từng có.
Sau khi hoàn thành trị liệu, ông Nghiêm cảm thấy như vừa được tái sinh. Ông vỗ vai cậu, giọng điệu chân thành:
"Vất vả cho cháu rồi, Tuyên Vũ. Ở lại ăn cơm với ông đi."
"Được."
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ấm cúng. Mạc Tuyên Vũ chống cằm, chờ ông Nghiêm cầm đũa trước rồi mới chậm rãi mở lời:
"Chuyện của Mạc gia, chắc ông cũng đã biết rồi?"
Thấy cậu chẳng có tâm trạng ăn uống, ông Nghiêm liền ra hiệu cho người hầu mang đến một chén tổ yến bổ dưỡng. Ông gật đầu, ánh mắt sắc bén:
"Đương nhiên biết."
Chủ đề họ đang bàn đến chính là sự tồn vong của Mạc gia.
Mạc thị tập đoàn tuy đã vươn lên trở thành một gã khổng lồ trong giới thương mại, nhưng lại thiếu nền tảng vững chắc.
Những năm trước, nhờ vào danh tiếng của Mạc Tuyên Vũ, tập đoàn đã phất lên như diều gặp gió. Mạc thị không ngừng mở rộng trong lĩnh vực bất động sản, từng bước trở thành tập đoàn đầu tư địa ốc lớn nhất thế giới.
Thế nhưng, thời thế luôn thay đổi. Khi triều đại cũ thoái lui, những kẻ không kịp rút lui liền trở thành con cá voi mắc cạn trên bãi cát.
Giữa cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi, Mạc thị với nền tảng chưa đủ sâu lại trở thành kẻ đầu tiên bị nhắm đến trên thị trường tài chính.
Giờ đây, cho dù Mạc thị có bán tháo tất cả tài sản chất lượng cao với giá gốc, vẫn chẳng thể bù đắp nổi khoản nợ khổng lồ đang đè nặng. Nguy cơ phá sản là điều không thể tránh khỏi.
Muốn cứu vãn tình thế này, chỉ có một con đường duy nhất phải có người chịu rót một khoản đầu tư khổng lồ vào tập đoàn, giúp nó vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nhưng con số đó lớn đến mức, chỉ cần có một chút sơ suất trong xử lý, ngay cả bên đầu tư cũng có thể bị kéo xuống bùn sâu cùng với Mạc thị.
Bởi vậy có thể thấy được, tình thế của Mạc thị lúc này đã rối rắm đến nhường nào.
Ngay cả Ngân hàng Trung ương Đế Quốc, vốn dĩ định ra tay cứu trợ vì nể tình, sau khi xem xét sổ sách cũng hoảng hốt mà quay đầu bỏ chạy. Dù gì thì… máy in tiền của quốc gia cũng không thể muốn in là in được.
Trước tình cảnh đó, nội bộ gia tộc liên tục bùng nổ tranh chấp, ai cũng muốn đẩy trách nhiệm cho người khác. Nhưng sau cùng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về niềm hy vọng cuối cùng của họ.
Người đó chính là Mạc Tuyên Vũ.
Tập đoàn Nghiêm Thị không lâu trước đã chính thức đưa ra thông báo—họ sẵn sàng hợp tác toàn diện với Mạc Thị, thậm chí vô điều kiện giúp tập đoàn vượt qua cơn khủng hoảng.
Chỉ có một điều kiện duy nhất.
Mạc Tuyên Vũ phải kết hôn với Nghiêm Cảnh, đương kim chủ tịch và cũng là người thừa kế lớn nhất của Nghiêm Thị.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, đây có vẻ là một cuộc hôn nhân thương mại đầy lợi ích. Dù gì thì cậu và Nghiêm Cảnh cũng từng quen biết nhau từ nhỏ, suốt bao năm, trong mắt người khác vẫn luôn là đôi thanh mai trúc mã.
Nhưng vấn đề là—cậu chưa từng thích Nghiêm Cảnh.
Từ thời trung học, cậu đã nhiều lần thẳng thừng từ chối, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn. Sau khi tốt nghiệp, hai người gần như chẳng còn liên lạc, vậy mà đến giờ lại bị ràng buộc với nhau bởi một cuộc hôn nhân.
"Nhưng mà, Tuyên Vũ… Cháu cũng biết, Nghiêm Cảnh đã tự mình dẫm lên vô số kẻ để leo lên vị trí này, chứ chẳng cần đến sự nâng đỡ của ta."
Ông Nghiêm trầm giọng, ánh mắt phức tạp:
"Ban đầu ta cũng không xem trọng đứa con riêng ấy. Khi còn trẻ, ta thậm chí còn ra sức chèn ép nó, nhưng rốt cuộc… ta đã nhìn nhầm."
Lời nói ấy khiến cậu không khỏi siết chặt ngón tay.
Mười mấy năm trước, khi ông Nghiêm còn ở thời kỳ đỉnh cao, cả Đế Quốc này chỉ có chưa đầy một bàn tay người dám ngang hàng với ông.
Nhưng thời thế đã thay đổi.
Con sư tử từng một thời hiên ngang giờ đã già, chỉ có thể dựa vào dư uy năm xưa mà kéo dài hơi tàn. Ông không thể giúp cậu.
Mà điều khiến mọi thứ trở nên bế tắc hơn—là quyền lực.
Sau bữa trưa, gia đình gọi điện đến.
Cuộc hôn nhân của cậu đã được quyết định xong xuôi. Lễ đính hôn sẽ diễn ra ngay trong tối nay.
Cuộc gọi ấy không có lấy một câu hỏi về ý kiến của cậu. Họ chỉ đơn giản là thông báo. Hiển nhiên, trong mắt họ, cậu chưa bao giờ là người có quyền lựa chọn.
Trước nay, cậu luôn ôn hòa, luôn nhượng bộ. Họ biết cậu sẽ không phản kháng.
Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa.
Cậu cúp máy, lặng lẽ khuấy tách cà phê đã nguội. Ánh mắt trống rỗng rơi vào những giọt nước mưa lăn dài trên lớp kính lạnh lẽo.
Trên bề mặt phản chiếu, đôi mắt cậu trầm tĩnh, sâu thẳm, không gợn sóng.
Không có giận dữ, không có oán trách.
Chỉ có sự bất lực đè nặng trong từng hơi thở.
Hầu hết mọi người đều cho rằng, Mạc Tuyên Vũ là người sẽ không bao giờ tức giận.
Cậu rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc, hơn nữa, cậu hiểu rõ rằng tức giận hay đau khổ chỉ là một cách phát tiết vô nghĩa—chúng chẳng thể thay đổi được bất cứ điều gì.
Với gia đình, cậu không hẳn là căm ghét. Chỉ là thất vọng.
Còn có một chút thương hại.
Như thể đang nhìn một đoàn tàu chật kín hành khách lao nhanh về phía vực sâu không có đường ray tiếp nối.
Đúng lúc đó, một hộp thoại màu vàng nhạt bất chợt hiện lên trên tấm kính cửa sổ, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
【 Thần Thánh Kỉ Hà: Bạn đã thành công hoàn thành 4 nhiệm vụ. Nếu dừng lại tại đây, bạn sẽ nhận được đánh giá cấp A và trở thành "Thần Tuyển Giả", đồng thời nhận những phần thưởng sau: 】
Tự do lựa chọn một chức nghiệp / huyết thống / truyền thừa cấp A.
Nhận 8 điểm thuộc tính tự do.
Nhận 5000 điểm tích lũy.
【 Chấp nhận / Từ chối 】
【 Lưu ý: Nếu chọn từ chối, bạn sẽ tiến vào thử thách dẫn dắt lần thứ năm, với độ khó tương đương "luyện ngục". Hoàn thành thử thách này, bạn sẽ nhận được phần thưởng cấp S (đỉnh cao). 】
【 Lưu ý: Phần thưởng cấp S có tiềm năng lớn hơn phần thưởng cấp A gấp một nghìn lần và mang tính duy nhất. 】
【 Tính duy nhất: Mỗi phần thưởng cấp S đều độc nhất vô nhị. 】
【 Cảnh báo: Một khi thử thách mở ra, bạn không thể dừng lại giữa chừng. 】
Không một chút do dự, Mạc Tuyên Vũ chọn từ chối.
Đã bị thứ gọi là "Thần Thánh Kỉ Hà" này trói buộc rồi, vậy thì cứ dốc hết sức mà đánh tới cùng. Dù sao thì... phần thưởng gấp một nghìn lần quả thật khiến người ta không thể không động lòng.
Cậu không muốn trở thành một quân cờ bị người khác sắp đặt.
Cậu muốn là người cầm quân, nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Nhấp một ngụm cà phê đã nguội, Mạc Tuyên Vũ đứng dậy, rời khỏi viện điều dưỡng.