Mặt trời lặn rồi mọc, cát vàng phiến cốc vẫn nguyên như cũ.
Vào lúc Tính giáo bị lật đổ, có lẽ cũng giống như cát này; vào lúc phu quân Mộ Tuyết được cứu, có lẽ cũng giống như cát này... Dù bao năm tháng trôi qua, nơi đây vẫn chẳng chút thay đổi.
Cố Thanh Miên trông chừng Mộ Tuyết một ngày một đêm, đợi đến khi nàng tỉnh, y lại tìm chút quả dại suối trong đút nàng ăn uống. Nhắc tới cũng lạ, phiến cốc là nơi cực ác ở Cửu châu, nhưng bốn phía lại là một màu xanh biếc đẹp đẽ, linh khí thâm hậu.
Mộ Tuyết đã mất yêu đan, không biến lại được thành người. Nàng nằm phục trên đất, run hai cánh.
Cánh đã mất yêu văn, chỉ còn lại một màu trắng mịt mờ, tựa như sương như tuyết.
Cố Thanh Miên cúi đầu, đưa tơ hồng cho nàng. Mộ Tuyết khẽ kêu vài tiếng, hé miệng ngậm lấy. Cố Thanh Miên cười nói: "Yên tâm đi, Hồn nhạn đan đã thành."
"Ngươi đã mất yêu lực, đi theo chúng ta quá hung hiểm." Cố Thanh Miên thấp giọng cười: "Bần đạo đưa đan thay ngươi, được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT