Hắn giống như một vầng trăng sáng vô tình, cao cao tại thượng, ngay cả thế giới sụp đổ tội quả, cũng không tính đến trên đầu của hắn.
Tiết Vong cảm thấy là hắn vẫn luôn bao dung Mạnh Ninh, nhưng trên thực tế, ở trong mắt Mạnh Ninh, hắn là lưu ly dễ vỡ, lại ngây thơ đến đáng thương, cần nàng che chở cho tốt, hắn là bảo tàng trân quý nàng nuôi dưỡng ở trong tiên đảo.
Nàng luôn luôn ở trước mặt hắn giả trang thành một bộ dáng ngây thơ, chỉ là bởi vì tư thái như vậy càng có thể khiến cho hắn yêu thương.
Tiết Vong vuốt ve mái tóc dài của nàng, khẽ thở dài một hơi nói: “A Mạnh, ngươi cần gánh vác nhiều trách nhiệm của Thần Vương hơn.”
“Ta làm không tốt sao?” Mạnh Ninh trừng to mắt, nhìn Tiết Vong nói, “Là vị thần quan nào nói?”
“Vị đưa giấy bút đến cho ta mấy ngày trước, hắn nói ngươi giấu linh hồn đến từ nhân gian trong Thần Cung.” Thật ra Tiết Vong cũng không để ý việc này lắm, hắn chỉ thuận miệng nhắc tới.
Thu thập linh hồn là sở thích của Mạnh Ninh, có một số nhân loại linh hồn thuần khiết tốt đẹp, cương trực công chính, nàng sẽ mang những linh hồn này về Thần Cung, cất giấu thật kỹ, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT