09.

Khi ngọn lửa bùng lên trong biệt thự, tôi nghe thấy vô số tiếng la hét và kêu cứu.

Không muốn làm tổn thương những người vô tội, nên khi lửa bắt đầu cháy, đó là ban ngày, mọi người đang bận rộn và đều kịp thoát thân an toàn.

Tôi là một người câm, không thể kêu cứu.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn kêu cứu.

Tôi nắm chặt chiếc vòng tay bình an trong tay.

Khi ngọn lửa liếm đến gần, tôi ôm lấy chiếc vòng, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Trên đó dường như có một vết máu mờ.

Ngày hôm đó, Hàn Tranh bị thương, có lẽ anh vô tình làm dây máu lên chiếc vòng.

Nước mắt tôi rơi xuống vết máu, chậm rãi hòa quyện với nhau.

Lửa thiêu đốt cơ thể tôi, bản năng khiến tôi ôm chặt lấy bụng mình.

Thật đau đớn, thì ra cảm giác da thịt bị đốt cháy thật sự đau đến vậy.

Nhưng Hàn Tranh có đau không?

Bị tra tấn dã man đến như vậy, lúc ấy anh có đau giống thế này không?

Hàn Tranh…

Anh từng nói rằng anh không thể buông bỏ tôi, không nỡ nhìn tôi khóc. Vậy tại sao bây giờ, khi tôi khóc đến mức này, đau đến mức này, anh vẫn không đến tìm tôi?

Biệt thự chính cháy thành tro tàn.

Khi lính cứu hỏa tìm thấy tôi, tôi và đứa bé trong bụng đã bị thiêu cháy thành tro.

Trần Cẩn Sinh nhận ra tôi qua chiếc nhẫn cưới mà tôi cố tình đeo lại.

Những người hầu trong biệt thự đều bật khóc, chỉ có anh, không rơi một giọt nước mắt.

Thậm chí, anh còn bình tĩnh cảm ơn đội cứu hỏa.

Anh không thích tôi, điều này cả nhà đều biết rõ.

Nhưng cái chết thảm thương của tôi khiến sự vô tình của anh càng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.

Không ai ngờ được rằng, vào ngày tôi được chôn cất, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng mà tôi thích nhất, chiếc áo mà từ sau khi kết hôn anh chưa từng mặc.

Khi tro cốt của tôi được đưa xuống huyệt, anh phát điên, nhảy xuống mộ, muốn được chôn cùng tôi.

Người nhà họ Trần hoảng hốt kéo anh lên.

Anh quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến mức xé lòng, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn cưới được tháo từ thi thể tôi.

Tôi từng nói với anh rằng, nếu tôi buồn, tôi sẽ tháo nhẫn cưới ra.

Nhưng nếu anh dỗ dành được tôi, tôi sẽ lại đeo nó, yêu anh như trước.

Vào ngày tôi chết, tôi vừa mới đeo lại chiếc nhẫn cưới mà trước đó đã tháo ra.

Là tôi cố tình.

Không ai biết vì sao cái chết của tôi khiến Trần Cẩn Sinh đau khổ đến vậy.

Người nhà họ Trần nghĩ, có lẽ anh không nỡ rời xa đứa con trong bụng tôi hơn.

Dù sao, đứa trẻ là dòng dõi duy nhất của nhà họ Trần.

Nhưng có lẽ chỉ có mình Trần Cẩn Sinh mới hiểu.

Có lẽ—

Không phải vì muốn làm nhục Hàn Tranh, không phải vì bị áp lực từ bà nội.

Không phải vì thói quen lâu ngày, không phải vì tình cảm nảy sinh sau thời gian dài ở bên nhau.

Mà là từ lần đầu gặp gỡ, hạt giống đã được gieo sâu trong lòng anh.

Trải qua năm tháng, cuối cùng anh mới dám đối diện, để nó nảy mầm, nở hoa.

Cái chết bi thảm của tôi dường như đã đè bẹp anh, mãi đến lúc muộn màng mới nhận ra.

Huống chi, anh luôn tin rằng, khi tôi chết, tôi vẫn yêu anh tha thiết.

Ác mộng đã bủa vây lấy anh.

Sau một trận bệnh nặng, anh chìm vào cuộc sống u mê mờ mịt.

Anh đắm chìm trong ăn chơi sa đọa, nghiện ngập rượu chè.

Uống đến mức xuất huyết dạ dày, bất tỉnh nhân sự.

Anh hủy hoại cơ thể mình không chút tiếc thương.

Thậm chí, anh còn nghiện ma túy.

Không ai biết, thời gian trước khi tôi chết, thường xuyên nấu canh cho anh, chính lúc đó anh đã bị nhiễm độc.

Bà nội thất vọng đến tận cùng, từng tìm đủ cách để anh có con nối dõi rồi để mặc anh tự sinh tự diệt, nhưng vẫn không thành công.

Chỉ đến khi Tiểu Lưu thu thập đầy đủ chứng cứ về tội lỗi của anh, chuẩn bị bắt giữ anh đưa ra xét xử.

Trần Cẩn Sinh đã chết vì dùng ma túy quá liều, cơ thể lở loét, bốc mùi hôi thối.

Sau khi Trần Cẩn Sinh chết, nhà họ Trần nhanh chóng chia năm xẻ bảy, vài năm sau hoàn toàn phá sản.

Còn tôi, chỉ là một u hồn trú ngụ trên chiếc vòng bạc bình an ấy, cho đến khi tận mắt chứng kiến tất cả những kẻ hại chết Hàn Tranh lần lượt bỏ mạng.

Lúc đó mới thanh thản rời đi.

Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi lại quay về mười năm trước.

Quay về khoảnh khắc bị Giang Duẫn San nhốt trong nhà vệ sinh trường học suốt cả đêm.

"Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa, em ở trong đó sao?"

Trần Cẩn Sinh mười bảy tuổi, nôn nóng gọi tên tôi, chạy đến.

Anh kéo tôi dậy từ nền gạch lạnh lẽo, lo lắng và đau xót giữ lấy vai tôi, kiểm tra xem tôi có bị thương không.

“Duẫn Hòa, có phải em sợ lắm không? Đừng sợ, không sao rồi. Anh sẽ đưa em ra ngoài ngay…”

Anh cúi xuống, chuẩn bị bế tôi lên.

Nhưng đột nhiên, tôi đưa tay đẩy anh ra.

Anh lảo đảo một chút, ngạc nhiên nhìn tôi: “Duẫn Hòa?”

Tôi không nói gì, chỉ kéo lê đôi chân lạnh cứng bước ra ngoài.

Trong nhật ký của Hàn Tranh từng viết rằng, lúc ấy, anh nhìn thấy tôi khóc trong lòng Trần Cẩn Sinh...

Điều đó có nghĩa là anh đã ở gần đây!

Tôi đã quay lại rồi, liệu Hàn Tranh cũng có quay lại không?

Tim tôi đập thình thịch, bất chấp tất cả chạy ra ngoài.

Tôi muốn hét lên gọi tên Hàn Tranh, nhưng không thể phát ra tiếng.

Quá gấp gáp, quá hoảng sợ, tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ quặc và khó nghe từ cổ họng.

Mọi người bên ngoài đều xa lánh tôi, chỉ có Trần Cẩn Sinh chạy theo:

“Duẫn Hòa, em sao vậy? Có phải bị sợ quá, chịu kích động gì rồi không?”

Anh muốn kéo tay tôi, nhưng tôi lập tức hất ra.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, tôi tìm khắp nơi, muốn thấy bóng dáng của Hàn Tranh.

Nhưng tôi chỉ thấy những ánh mắt khinh miệt, giễu cợt.

Không có Hàn Tranh, không có bóng dáng của Hàn Tranh!

Có phải vì tro cốt của Hàn Tranh đã tan biến, nên anh không thể quay lại mười năm trước như tôi?

Phải chăng, trong dòng thời gian này, Hàn Tranh chưa bao giờ tồn tại?

Nhận thức này khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.

Nếu không có Hàn Tranh, tôi được đưa về đây để làm gì?

Để giẫm lên vết xe đổ lần nữa, mang đến cho kẻ tồi tệ kia một kết cục viên mãn sao?

Không, nếu thế tôi thà chết đi, chết đi ngay lúc này!

Tôi thất thần chạy đến lan can, đứng lại.

Kiếp trước, sau khi mẹ mất, ý nghĩa và động lực sống duy nhất của tôi là Trần Cẩn Sinh.

Nhưng bây giờ, làm sao tôi có thể tiếp tục sống vì anh ta?

“Duẫn Hòa… Em định làm gì? Đừng dại dột…”

Tôi quay đầu lại về phía Trần Cẩn Sinh, nhìn anh lần cuối.

Anh dường như sợ làm tôi kích động, không dám tiến lại gần. Nhưng tại sao?

Ánh mắt anh nhìn tôi, sự lo lắng và quan tâm đó, sao lại chân thật đến vậy?

Nhưng mà, điều đó thì có liên quan gì đến tôi?

Tôi khẽ cười, xoay người, chuẩn bị trèo qua lan can để nhảy xuống.

Nhưng một lực rất mạnh đột ngột kéo tôi lại.

Tôi chưa kịp nhìn rõ ai, đã ngã vào một vòng tay ấm áp và rắn chắc.

“Giang Duẫn Hòa…”

Người ấy dường như vẫn còn sợ hãi, thở hổn hển, tay giữ chặt lấy cánh tay tôi, giọng nói run rẩy gọi tên tôi.

Tôi ngẩng đầu lên.

Hàn Tranh nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy đau xót và lo lắng, rồi nhẹ nhàng gọi một lần nữa: "Giang Duẫn Hòa... đừng làm anh sợ..."

Lời anh còn chưa dứt, tôi bất ngờ kiễng chân, dồn hết sức ôm chặt lấy anh.

10.

Hàn Tranh sửng sốt đến ngây người.

Trần Cẩn Sinh cũng kinh ngạc đứng chết lặng tại chỗ.

Tôi ôm chặt lấy Hàn Tranh, bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt, cổ, và đôi tay anh. Chúng vẫn ấm áp, vẫn nguyên vẹn!

Ngón tay vẫn đầy đủ, không thiếu một ngón nào. Đây chính là Hàn Tranh, là Hàn Tranh tuyệt vời nhất trên thế gian này, là Hàn Tranh nguyên vẹn đầy đủ!

Nước mắt tôi bỗng tuôn trào như suối, tôi lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, bật ra những âm thanh nức nở khó nghe.

Nhưng trong mắt Hàn Tranh, chỉ có sự dịu dàng và thương xót sâu thẳm.

Anh kiên nhẫn lau nước mắt cho tôi, dỗ dành:

"Được rồi, Tiểu Hòa Nhi, đừng sợ nữa, không sao đâu, ngoan nào…"

Nhưng tôi cứ ôm lấy anh, không chịu buông tay.

Hàn Tranh bất lực, chỉ có thể để mặc tôi ôm.

Cho đến khi Trần Cẩn Sinh bước tới với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt khó chịu nhìn Hàn Tranh, sau đó quay sang tôi: "Duẫn Hòa…"

Tôi không để ý đến anh, nắm chặt cánh tay Hàn Tranh, nói với anh không thành tiếng: "Chúng ta đi thôi, anh hãy đưa em rời khỏi đây."

Hàn Tranh có chút bối rối, nhìn tôi, rồi nhìn Trần Cẩn Sinh, nhưng cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tôi, trở nên kiên định và sáng rực.

"Được, Tiểu Hòa Nhi, anh sẽ đưa em đi."

Anh nắm lấy tay tôi, định rời đi.

Nhưng Trần Cẩn Sinh lập tức túm lấy cổ tay tôi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi trừng trừng:

"Giang Duẫn Hòa, em quay lại đây cho anh!"

Tôi không chút do dự, giật mạnh tay mình ra khỏi anh.

Trần Cẩn Sinh lộ vẻ sững sờ: "Giang Duẫn Hòa… em phát điên rồi sao?"

Tôi không điên, tôi chỉ muốn đưa vận mệnh của tất cả chúng ta trở lại đúng quỹ đạo mà thôi.

Kiếp trước, mãi sau khi chết tôi mới biết.

Hai mươi năm trước, bố của Trần Cẩn Sinh dính líu đến một vụ buôn lậu ma túy xuyên quốc gia. Khi ấy, nhà họ Trần đã dùng hết tiền của để hối lộ, tìm cách thoát tội.

Nhưng bố của Hàn Tranh, cảnh sát chống ma túy danh tiếng Hàn Kiến Thành, đã chịu mọi áp lực để đưa bố của Trần Cẩn Sinh vào tù.

Dù không bị kết án tử hình, nhưng vẫn phải chịu án tù chung thân.

Năm thứ năm trong tù, bố của Trần Cẩn Sinh qua đời vì bệnh tật.

Từ đó, mối quan hệ anh em thân thiết giữa Trần Cẩn Sinh và Hàn Tranh rạn nứt hoàn toàn.

Nhưng vì cái chết của bố Trần Cẩn Sinh, Hàn Tranh trẻ tuổi thiện lương, vẫn luôn cảm thấy áy náy với Trần Cẩn Sinh.

Có lẽ chính vì thế mà khi biết anh thích tôi, Trần Cẩn Sinh đã chen ngang.

Anh ta cố ý xúi giục Giang Duẫn San và đám nữ sinh du côn ở trường bắt nạt tôi, rồi ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Anh ta thành công khiến tôi yêu anh ta, toàn tâm toàn ý dành cho anh ta.

Còn Hàn Tranh, chỉ có thể lặng lẽ rút lui.

Anh ta còn cố ý bắt Hàn Tranh thay mình viết những lá thư mập mờ quan tâm gửi cho tôi, dùng cách này để hành hạ Hàn Tranh.

Trần Cẩn Sinh chưa bao giờ có ý định cưới một cô gái câm như tôi. Anh ta chỉ muốn chơi đùa, để làm nhục Hàn Tranh.

Nhưng cuối cùng, tôi lại gả cho anh ta.

Anh ta hành hạ tôi, làm nhục tôi, thậm chí trong đêm Hàn Tranh qua đời, anh ta cũng không buông tha tôi.

Tâm tư của anh ta, người và ma đều rõ.

Hàn Tranh, dưới suối vàng, anh sẽ đau lòng đến nhường nào?

Kiếp này, mọi chuyện sẽ không tái diễn.

Trần Cẩn Sinh, đứa con của kẻ buôn ma túy độc ác, đáng lẽ nên sống mãi trong cuộc đời mục nát của chính mình, tiếp tục thối rữa đến cùng.

Còn Hàn Tranh, anh sẽ vẫn là một cảnh sát chống ma túy dũng cảm, nhưng anh sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ bình an, viên mãn, có con cháu đầy đàn, và một cuộc đời hạnh phúc.

Tôi không muốn bận tâm đến Trần Cẩn Sinh nữa, chỉ nắm chặt tay Hàn Tranh, thúc giục anh đưa tôi đi.

Trần Cẩn Sinh không đuổi theo, chỉ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Hàn Tranh dắt tôi rời đi.

Mãi đến khi ra khỏi trường học, Hàn Tranh mới dừng bước.

Dưới ánh trăng, đôi mắt anh sáng ngời, đầy dịu dàng: "Tiểu Hòa Nhi, bây giờ không sao nữa, em an toàn rồi…"

Anh nói, nhưng vẻ mặt ánh lên chút buồn bã: "Trần Cẩn Sinh cậu ấy…"

Tôi lắc đầu thật mạnh, nắm lấy tay anh, mở bàn tay anh ra.

Tôi cẩn thận viết từng nét vào lòng bàn tay anh: "Hàn Tranh, hãy đưa em đi, em sẽ đi cùng anh."

"Giang Duẫn Hòa!"

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Hàn Tranh sáng rực như ngôi sao chói lòa nhất trên bầu trời đêm.

Anh nhìn tôi, nắm chặt lấy ngón tay tôi đang viết trong lòng bàn tay anh: "Giang Duẫn Hòa, em không được nuốt lời!"

Tôi gật đầu thật mạnh. Kiếp này, Hàn Tranh, em sẽ không bao giờ để mất anh nữa.

Trần Cẩn Sinh đứng lặng trong màn đêm, nhìn thấy Hàn Tranh nắm lấy tay tôi rời đi.

Đôi mắt anh tối sầm, bàn tay buông thõng bên người siết chặt từ lúc nào không hay.

Điều khiến anh khó chịu nhất, không phải vì Hàn Tranh đưa tôi đi.

Mà là khoảnh khắc tôi lao vào vòng tay Hàn Tranh, sao lại chói mắt, đau đớn đến vậy?

Nhưng Trần Cẩn Sinh không biết rằng, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu…

Năm tôi tốt nghiệp đại học, Hàn Tranh cưới tôi làm vợ.

Rất nhiều bạn học ngày xưa đã đến tham dự đám cưới, Trần Cẩn Sinh cũng đến.

Lúc này, giống như kiếp trước, anh đã trở thành người thừa kế của nhà họ Trần, một nhân vật quyền lực bậc nhất ở Dung Thành, chỉ cần giậm chân là có thể khiến cả vùng chấn động.

Khi tôi thay váy cưới và trang điểm trong phòng nghỉ, Hàn Tranh cứ cách một lúc lại chạy vào nhìn tôi.

Các thợ trang điểm và phù dâu đều che miệng cười khúc khích.

Nhưng Hàn Tranh chẳng hề bận tâm, anh sợ tôi vì không thể nói chuyện mà phải chịu ấm ức, sợ tôi bị đối xử lạnh nhạt hay coi thường.

Anh muốn công khai sự quan tâm và yêu thương của mình, để tất cả mọi người đều biết rằng, dù Giang Duẫn Hòa có là một người câm, cô ấy vẫn là người mà Hàn Tranh nâng niu trong lòng bàn tay.

Trước khi lễ cưới bắt đầu một giờ, tôi đã chuẩn bị xong xuôi, hai phù dâu ngồi cùng tôi trong phòng nghỉ.

Đột nhiên có người gõ cửa, mỉm cười nói: “Cô Giang, anh Hàn nhờ tôi đưa cô qua một chút, có một bất ngờ muốn dành cho cô trước lễ cưới.”

Tôi nhận ra người đó, là một bạn đại học của Hàn Tranh, hôm nay cũng là phù rể trong đám cưới chúng tôi.

Tôi không nghi ngờ gì, vui vẻ đứng dậy.

Nhưng vừa đi cùng phù rể được một đoạn, tôi bỗng khựng lại.

Không đúng, Hàn Tranh không phải kiểu người như vậy. Nếu muốn tạo bất ngờ, anh nhất định sẽ tự mình đến.

Tôi đang mặc chiếc váy cưới dài đuôi và đi giày cao gót, anh vốn không nỡ để tôi phải mệt nhọc. Mọi việc trong đám cưới đều là anh tự tay lo liệu.

Tôi lập tức quay người, định trở lại phòng nghỉ của mình.

Nhưng đã quá muộn, người của Trần Cẩn Sinh bịt miệng mũi tôi, kéo tôi vào căn phòng kín ở cuối hành lang.

Đây là khách sạn được nhà họ Hàn thuê trọn gói, vậy mà Trần Cẩn Sinh vẫn có thể lũng đoạn mọi thứ, thậm chí phù rể của chúng tôi cũng làm việc cho anh ta...

Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng vô ích.

Cánh cửa bị khóa trái, Trần Cẩn Sinh thậm chí không cần phải bịt miệng tôi.

“Giang Duẫn Hòa...”

Trạng thái của anh ta có chút bất thường, đôi mắt ấy tràn đầy sự điên cuồng đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play