05.
Cánh cửa phòng tắm bị anh khóa trái từ bên ngoài.
Trong không gian kín mít, tối đen như mực, tôi cố gắng ngồi dậy, dùng hết sức mới tháo được chiếc cà vạt trói tay mình.
Nhưng công tắc đèn phòng tắm lại nằm bên ngoài, tôi đờ đẫn nhìn màn đêm đen đặc trước mặt.
Tuyệt vọng, sợ hãi như cơn sóng lớn ập đến nhấn chìm.
Tôi rất sợ những không gian tối tăm, chật hẹp như thế này. Hồi cấp hai, từng có lần Giang Duẫn San cũng nhốt tôi trong nhà vệ sinh cuối dãy.
Suốt cả đêm.
Nỗi sợ hãi tột cùng gặm nhấm tinh thần tôi, gần như khiến tinh thần tôi sụp đổ hoàn toàn.
Mãi đến sáng, Trần Cẩn Sinh mới đến tiệm thuốc và thả tôi ra.
Bà nội anh bị đau chân, cần tôi châm cứu, nếu không, có lẽ anh đã nhốt tôi thêm một ngày một đêm.
Tôi châm cứu và xoa bóp cho bà nội, bà nhìn tôi, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng thoáng nét tiếc nuối không giấu được.
Bà vuốt tóc mai tôi: "Tiểu Hòa Nhi, sao cháu lại gầy đi nữa rồi?"
Tôi mỉm cười với bà, làm dấu tay trả lời: "Cháu thích đẹp mà, nên cố ý giảm cân thôi ạ."
Bà cũng cười: "Cẩn Sinh không bắt nạt cháu chứ? Nếu nó dám bắt nạt, nói bà biết, bà sẽ đánh nó."
Tôi vội lắc đầu: "Không có không có, anh ấy đối xử với cháu rất tốt, bà nhìn xem, quần áo, trang sức của cháu đều là anh ấy mua cả."
Bà nội lúc này mới hài lòng gật đầu: "Đi đi, về với Cẩn Sinh, rảnh thì đến thăm bà."
Tôi có chút không nỡ rời đi. Bà là người tốt với tôi nhất trong nhà họ Trần.
Nhưng bà tuổi cao, tinh thần không tốt, nói mấy câu đã buồn ngủ.
Tôi đành nén nước mắt rời khỏi phòng bà.
"Giang Duẫn Hòa, tôi đi mua sắm đau hết cả chân rồi, chị mau qua đây bóp chân cho tôi."
Em gái Trần Cẩn Sinh, Trần Cẩm Vân, thấy tôi xuống lầu liền nghênh ngang ra lệnh.
Cô ấy ngồi vắt vẻo trên sofa, một chân gác lên tay vịn, chỉ tay vào tôi.
Tôi mím chặt môi, còn đang lúng túng không biết làm thế nào thì Trần Cẩn Sinh mở lời:
"Tự về phòng mà ngâm chân, anh có việc phải về. Giang Duẫn Hòa, đi thôi."
Tôi vội vàng chạy đến bên anh.
Trần Cẩm Vân bực bội lườm tôi một cái, nhưng cũng không dám cãi lại anh trai, chỉ có thể tức tối nhìn tôi theo anh rời đi.
Tôi bước theo sau Trần Cẩn Sinh, trong lòng không khỏi trào dâng chút niềm vui nhỏ bé.
Thực ra, đôi khi, Trần Cẩn Sinh cũng đối xử tốt với tôi.
Khi tâm trạng tốt, anh sẽ tặng quà cho tôi, hơn nữa đều rất đắt tiền.
Có lúc, khi Trần Cẩm Vân bắt nạt tôi, anh cũng ra mặt ngăn cản.
Nhưng phần lớn thời gian, anh vẫn lạnh nhạt với tôi.
Thế nên cho đến lúc chết, tôi vẫn nghĩ rằng, Trần Cẩn Sinh chưa bao giờ yêu tôi.
Hẳn là anh thật sự bận rộn, bảo tài xế đưa tôi về, còn anh tự lái xe khác đến công ty.
Tôi không muốn về nhà, liền đến tiệm thuốc nhỏ của mình.
Ngày hôm sau, Hàn Tranh lại đến.
Nhưng lần này, anh đến để tạm biệt.
Anh nhận một nhiệm vụ bí mật, phải đến một thôn nhỏ ở biên giới Vân Nam - Myanmar.
Tôi vừa nghe liền choáng váng. Anh là cảnh sát chống ma túy, đến đó làm gì, tôi rất rõ, nguy hiểm đến mức nào.
"Giang Duẫn Hòa, sau này em phải tự chăm sóc mình thật tốt nhé."
"Nếu có ai bắt nạt em, em hãy gọi số này, đây là đồng nghiệp tốt nhất của anh, anh ấy sẽ giúp em."
"Giang Duẫn Hòa, em sẽ đợi anh về chứ?"
Tôi cắn chặt môi, nước mắt chực trào, chỉ có thể ra sức nhét thuốc vào túi anh.
Tôi kìm nước mắt, chỉ biết liên tục nhét thuốc vào túi anh, nào là thuốc cầm máu, thuốc kháng viêm giải độc, rồi cả nhân sâm tôi tự bào chế, bạch dược Vân Nam và bảo mệnh hoàn, tất cả tôi đều nhét hết vào trong túi.
Hàn Tranh cầm túi to, nhìn tôi một hồi thật sâu: "Giang Duẫn Hòa, đợi anh về, anh có một bí mật muốn nói với em."
Tôi vừa khóc vừa gật đầu, anh xoa đầu tôi lần cuối rồi quay lưng bước đi.
Một lúc lâu sau khi anh rời đi, tôi mới chợt nhớ ra, tôi đã quên đưa cho anh chiếc vòng tay bình an.
Có lẽ chính vì sự sơ suất của tôi, mà chuyến đi Vân Nam này, Hàn Tranh không bao giờ trở về nữa.
Một tháng sau, tôi mới gặp lại anh, nhưng lần gặp lại ấy, anh đã bị tra tấn đến mức không còn nhận ra hình dạng con người, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.
Nghe đồng nghiệp của anh kể, anh giữ lại chút sức tàn cuối cùng, là để gắng gượng chờ tôi đến.
Tôi khóc đến mức gần như ngất đi, lấy ra bộ kim châm cứu của mình, cố gắng hết sức để cứu anh.
Nhưng tôi thậm chí không thể tìm được huyệt đạo trên cơ thể anh.
Toàn thân anh, không còn một tấc da lành lặn.
Những tên buôn ma túy tàn ác đã hành hạ anh đến nát bươm, cơ thể chi chít thương tích, ngón tay của anh, thậm chí đã bị chúng chặt từng ngón một.
Anh chỉ có thể dùng bàn tay trái máu me bê bết, nắm chặt lấy tay tôi: “Tiểu Hòa Nhi…”
Anh gọi tên tôi, nhưng tôi không thể đáp lại, chỉ biết càng nắm chặt tay anh hơn.
Cuối cùng, anh khó nhọc mở mắt nhìn tôi lần cuối, “Em rất sợ bóng tối… Sau này, trời tối rồi, đừng đi lung tung nhé…”
“Hàn Tranh… Hàn Tranh…”
Những người xung quanh đều cố gắng gọi tên anh.
Nước mắt tôi tuôn như suối, nhỏ xuống khuôn mặt đẫm máu của anh.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mang theo một nụ cười nhẹ: “Anh mệt rồi, Tiểu Hòa Nhi… Anh muốn ngủ… Ngoan, đừng đánh thức anh…”
06.
Tôi như một con thú bị dồn đến đường cùng, phát ra những tiếng gào thét khó nghe, khàn đặc và thô ráp, điên cuồng lắc lay cơ thể đang dần lạnh lẽo của anh.
Tôi không muốn anh chết, tôi muốn anh sống lại.
Anh từng nói tôi hãy đợi anh trở về, anh còn nói có một bí mật muốn nói với tôi...
Nhưng anh đã không giữ lời. Anh là một kẻ lừa đảo, hoàn toàn là một kẻ lừa đảo.
Tôi khóc không thành tiếng, nhưng nỗi đau âm thầm ấy còn xé lòng hơn cả những tiếng khóc gào thét.
Các đồng nghiệp của anh, đôi mắt đỏ hoe, cố gắng nén đau thương để an ủi tôi, nhưng chưa kịp nói gì, nước mắt đã trào ra trước.
Cái chết của Hàn Tranh là ngoài ý muốn, quá bi thảm.
Nghe nói là vì đường dây nội gián do cảnh sát sắp xếp gặp trục trặc, Hàn Tranh vừa đến nơi đã bị theo dõi.
Hoặc có thể nói, những kẻ tàn bạo đã đào sẵn cái bẫy để anh bước vào.
Ngày Hàn Tranh được chôn cất, Trần Cẩn Sinh cũng mặc một bộ vest đen xuất hiện ở nghĩa trang.
Dù sao thì họ cũng là bạn học cũ.
Tôi nhớ khi đó, Hàn Tranh hơn Trần Cẩn Sinh một lớp. Năm tôi học lớp 8, Hàn Tranh đã thi đậu học viện cảnh sát ở thủ đô.
Trần Cẩn Sinh đặt một bó cúc trắng trước mộ của Hàn Tranh, cúi người ba lần.
Tôi ngẩn ngơ đứng phía sau đám đông, cho đến khi hộp tro cốt của Hàn Tranh được đưa xuống huyệt, tôi vẫn không thể tin rằng, người luôn cười rạng rỡ và nhiệt thành ấy đã rời xa mãi mãi.
Trần Cẩn Sinh bước qua đám đông, đi thẳng đến trước mặt tôi.
Tôi không biết những người xung quanh phản ứng thế nào, liệu những người bạn cũ có ngạc nhiên hay không.
Ngay trước mặt mọi người, Trần Cẩn Sinh ôm lấy eo tôi, dìu tôi bước lên phía trước, đặt bó hoa cúc trắng lên mộ Hàn Tranh.
“Hàn Tranh, cậu yên tâm đi.”
Trần Cẩn Sinh bỗng trầm giọng nói, cúi đầu nhìn tấm bia mộ của Hàn Tranh.
Trên bia không có ảnh, để bảo vệ người thân của các cảnh sát chống ma túy, ngay cả khi họ hy sinh, bia mộ cũng không được khắc hình hay ghi tên.
“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ tôi – Giang Duẫn Hòa. Từ nay về sau, ngày ngày đêm đêm tôi sẽ ở bên cô ấy. Nếu dưới suối vàng cậu có linh thiêng, cũng có thể yên lòng.”
Giọng anh tràn đầy tình cảm, đến mức những người phía sau vừa ngưỡng mộ vừa không dám tin, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi, Giang Duẫn Hòa, lại là vợ của Trần Cẩn Sinh sao?
Dù gì, tôi cũng chỉ là một người câm, lại là một cô gái mồ côi không gia đình.
Còn Trần Cẩn Sinh, gia tộc giàu có hùng mạnh, được coi là danh môn vọng tộc đứng trên đỉnh kim tự tháp của cả Dung Thành.
Bao nhiêu cô gái muốn gả vào nhà họ Trần, sao lại đến lượt Giang Duẫn Hòa tôi?
Nhưng tôi không kìm được, liếc nhìn Trần Cẩn Sinh một cái.
Anh tại sao lại nói những lời như vậy với Hàn Tranh?
Tôi nhớ rõ, trước đây vì Hàn Tranh thường xuyên đến tiệm thuốc của tôi, Trần Cẩn Sinh đã nhiều lần hành hạ tôi không thương tiếc.
Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ thêm, Trần Cẩn Sinh đã ôm tôi rời sang một bên.
Mọi người lần lượt đặt hoa trước mộ Hàn Tranh, tang lễ cũng sắp kết thúc.
Cha mẹ Hàn Tranh hiện đang bệnh nặng, nằm liệt giường trong bệnh viện, tôi muốn đến thăm họ một chút.
Hôm nay, Trần Cẩn Sinh rất chu đáo, tự mình đưa tôi đến bệnh viện, còn nói sau khi xong việc sẽ quay lại đón tôi.
Khi tôi rời khỏi phòng bệnh của bố mẹ Hàn Tranh, một đồng nghiệp của anh khi còn sống, người từng được anh giới thiệu nếu tôi gặp chuyện gì cần giúp đỡ, đã đưa cho tôi một cuốn nhật ký.
“Anh Trịnh từng nói, nếu anh ấy không thể quay về, hãy đốt cuốn nhật ký này đi, tuyệt đối không được đưa cho cô xem. Nhưng tối qua tôi nghĩ cả đêm, Giang Duẫn Hòa, tôi nghĩ cuốn nhật ký này cần phải được giao cho cô.”
Nói xong anh liền rời đi.
Tôi cầm cuốn nhật ký, định lật xem, nhưng xe của Trần Cẩn Sinh đã từ xa tiến đến.
Tim tôi khẽ run, không suy nghĩ nhiều liền cất cuốn nhật ký vào ngăn trong túi xách.
Không hiểu sao tôi lại hành động như vậy, chính tôi cũng thấy kỳ lạ.
Nhưng trực giác của con người đôi khi lại kỳ quái như thế.
Đêm đó, Trần Cẩn Sinh không để tôi rời khỏi phòng anh.
Nhưng tôi đang chìm trong bi thương, hoàn toàn không hề có tâm trạng đáp lại sự dịu dàng hiếm hoi của anh ấy.
Anh cúi người, nhìn tôi không chút phản ứng, giọng mang theo chút lạnh lẽo:
“Giang Duẫn Hòa, tôi biết cô đau buồn vì Hàn Tranh, nhưng cô làm cái bộ dạng này là sao? Hay là cô muốn để tang anh ta, không cho tôi chạm vào cô?”
Tôi lắc đầu, làm dấu nói với anh: “Em chỉ là đang rất buồn, nhất thời không có tâm trạng, cho em chút thời gian, được không?”
Trần Cẩn Sinh vuốt tóc tôi, nâng khuôn mặt tôi lên, cúi xuống hôn lên môi tôi.
“Giang Duẫn Hòa, tối nay, cô không cho tôi vào, thì không được đâu.”
Anh cười nhẹ một tiếng, nụ cười vẫn ngạo mạn mê hoặc như ngày nào.
Từ khi còn trẻ, tôi đã thầm yêu anh, cho đến khi trở thành vợ anh, đã mười năm rồi.
Tôi biết tôi không thể chống lại sức hấp dẫn của anh, huống hồ là sự dịu dàng lúc này.
Nhưng… Hàn Tranh vừa mới được chôn cất, tôi thực sự không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mà thân mật với chồng mình.
Nhưng Trần Cẩn Sinh không quan tâm.
Anh hôn tôi.
Một tay giữ lấy eo tôi, kéo tôi sát vào người anh.