Kì Du Dương cười khẩy, Thi Tiểu Vận không phải là quả hồng mềm để người khác bắt nạt. Anh hiểu rõ cô hơn tất cả những người ngồi đây, nhìn vẻ bề ngoài của cô trông có vẻ là một người trầm tĩnh nhưng nếu ai chọc cô, làm sao cô có thể giả vờ ngoan ngoãn nữa.
Sắc mặt Kha Dao trắng bệch, bị Thi Tiểu Vận nói khiến khóe mắt phiếm hồng cô ta nhìn sang chỗ Kì Du Dương, muốn khiến Kì Du Dương bênh vực cô: “Anh Dương, chị ta mắng em.”
Vẻ mặt Kì Du Dương thản nhiên, nhướn mày: “Cô không động vào cô ấy thì người ta cũng sẽ không nói cô.”
Kha Dao bực bội, tức giận đặt cái bát xuống: “Em không ăn nữa, tôi đúng là không đến đây để người ta ghét.”
Vừa dứt lời cô ta liền lấy túi xách trên sofa rồi mở cửa đi ra ngoài.
Để lại mấy người trên bàn bối rối nhìn nhau, Thi Tiểu Vận quay đầu sang nhìn Kì Du Dương: “Em lỡ làm người ta khóc rồi, anh có đi dỗ dành không?”
Kì Du Dương gạt tàn thuốc vào chiếc cố dùng một lần, nhếch khóe môi toẹt miệng nói: “Anh an ủi cái đầu b***.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT