Bạn nhỏ Sương Sương đột nhiên tò mò hỏi: “Mẹ, quê của mẹ ở đâu vậy ạ? Anh Nam Châu có ông bà ngoại, vì sao Sương Sương không có?”
Chu Uyển Doanh mỉm cười, giúp Sương Sương vén mái tóc dài của cô bé ra sau tai, nói: “Quê của bố chính là quê của mẹ. Mẹ không có bố mẹ, Sương Sương và bố là những người mà mẹ yêu thương nhất trên thế giới này.”
Tiểu bảo bối Sương Sương còn nhỏ, tuy rằng không thể suy nghĩ sâu xa, nhưng khi nghe mẹ nói không có ba mẹ, đôi mắt to tròn của con bé lập tức đỏ hoe, vươn bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ khuôn mặt mẹ, hôn một cái lại nói: “Mẹ đừng sợ, mẹ còn con, còn bố, bố và con sẽ luôn yêu mẹ.”
Chu Uyển Doanh đột nhiên không kìm được nước mắt.
Sương Sương vươn bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho mẹ, giống như bà cụ non nói: “Mẹ đừng khóc, Sương Sương yêu mẹ.”
Chu Uyển Doanh cố gắng kìm nước mắt, mỉm cười hôn lên gò má nhỏ của con gái và nói: “Mẹ cũng yêu Sương Sương.”
Vào buổi tối, Tạ Lẫm và Uyển Uyển gọi điện video với nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT