Tạ Lẫm cười, ôm lấy Chu Uyển Doanh, cúi đầu dịu dàng hôn lên tóc cô, nói: “Không phải đề tài này là do em nhắc đến trước sao?”
Chu Uyển Doanh lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Em không nói nữa. Chúng ta vẫn còn rất trẻ, đề tài này để vài thập niên sau hẵng nói đến.”
"Được." Tạ Lẫm cười đáp lại một tiếng, sờ đầu Chu Uyển Doanh, nói: “Đừng lo lắng, vì em và con gái, anh sẽ sống lâu trăm tuổi, em hay khóc như vậy, anh nỡ lòng nào mà bỏ em lại chứ.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, càng ôm chặt Tạ Lẫm hơn.
Nước mắt trên mặt Chu Uyển Doanh vẫn chưa lau khô, Tống Minh Hồng đã đi vào cùng dì Vương, vào phòng thì nhìn thấy Chu Uyển Doanh đang lau nước mắt, sửng sốt một chút, hỏi: “Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?”
Tạ Lẫm vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho Chu Uyển Doanh vừa cười nói: “Cho dù có cãi nhau thật thì cũng là con đơn phương bị mắng chứ con đâu dám cãi lại.”
Chu Uyển Doanh hơi xấu hổ, lau khô nước mắt sau đó nhìn Tống Minh Hồng, gọi: “Mẹ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play