Tiểu Cố chính là hy vọng của Cố gia.
Nghe tin hắn bị đánh gãy chân được người ta nâng về thôn, mấy người Cố gia cảm thấy trước mắt mình như biến thành màu đen, xém chút nữa ngất xỉu, đầu óc trống rỗng.
Cũng may Cố Diệp phản ứng mau lẹ, nhanh chóng gọi người đỡ ba người Cố phụ và Cố mẫu, còn để cho Cố đại tỷ và ba người nữa dìu họ từ từ đi ra, còn bản thân hắn thì nhanh chóng chạy ngay đến cửa thôn để xem xét tình hình.
Lúc hắn đến cửa thôn, thấy thôn dân đã tụ tập đông nghẹt.
Lý Chính đã mời đại phu trong thôn đến đây, đại phu ở bên cạnh xem xét thương tích của Cố Nhân, còn hắn ở một bên duy trì trật tự, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
Những thôn dân đang tụ tập ở đó không giúp được gì, nhưng biểu hiện cũng rất lo lắng, sốt ruột.
Chuyện này cũng không lạ.
Những người trong thôn này ngày thường cũng có lúc lắm mồm, thỉnh thoảng cũng thích bàn tán đông tây, nhưng dù sao cũng không phải có thâm thù đại hận, huống chi còn có những người hàng xóm là bà con họ hàng, sao có thể tươi cười khi nhà người khác xảy ra việc thảm.
Hơn nữa, Tiểu Ngũ nhà họ Cố tài học giỏi giang, nếu năm nay thi cử có thể đỗ tú tài, thì không chỉ có Cố gia được vinh quang tông tổ, mà cái thôn này cũng có thể được thơm lây.
Nhưng có ai lại ngờ được hiện tại lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho đến khi Cố Diệp đến đây, Xích Cước đại phu không đợi hắn dò hỏi đã mở miệng nói trước.
"Lão Tứ Cố gia, hai chân của Tiểu Ngũ nhà ngươi sợ là không giữ nổi, xương cốt đều nát vụn hết rồi, cơ bản là không còn cách cứu chữa…”
"Việc bây giờ có thể làm là đưa hắn lên Huyện thành tìm đại phu giỏi, nhanh chóng chạy chữa cái chân thật tốt, tránh để lâu làm cho vết thương bị nhiễm trùng rồi chuyển biến xấu, đến lúc đó thì mạng cũng không giữ nổi."
Xích Cước đại phu đau lòng lắc đầu.
Lão Ngũ là bọn họ là thư sinh có hy vọng nhất trong thôn, hiện tại hai chân bị phế, con đường làm quan coi như cũng bị chặt đứt theo, thật sự rất đáng tiếc.
Mấy người Cố gia từ đằng sau đi đến, nghe được lời của đại phu, trước mắt lại tối sầm đi.
Cố phụ, Cố mẫu vội vàng chạy tới khóc rống lên: "Tiểu Ngũ, con của ta, là ai nhẫn tâm như thế, đánh con ra nông nỗi này, không có lương tâm."
"Ngũ đệ..."
Cố đại tỷ và Cố nhị ca, tam ca cũng khóc lóc thảm thiết, trong mắt đầy sự phẫn hận.
Tiểu đệ của bọn họ từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, đối nhân xử thế đều khiêm tốn hữu lễ, cũng không dễ dàng gây thù kết oán với người khác, bây giờ lại bị thương như vậy, bọ họ không tin tiếu đệ mình gặp rắc rối, chắc chắn là bị kẻ gian làm hại.
Mà suy đoán của mấy người Cố gia quả thật không sai.
Nâng Cố tiểu đệ về nhà, miệng vết thương được băng bó đơn giản, sau khi uống chén thuốc giảm đau của Xích Cước đại phụ kê đơn,
Cố tiểu đệ tỉnh lại rồi kể lại mọi chuyện.
Dù cho ngày xưa hắn bình tĩnh, trưởng thành thế nào thì bản thân cũng là thiếu niên mười sáu tuổi, bị một đòn đả kích như thế, khó tránh khỏi bị mất khống chế.
"Là Chu gia đã hại con! Phụ thân, mẫu thân,
Chu Lục Mai kết giao được với tiểu thư nhà
Huyện lệnh, muốn trèo lên cao, lo lắng sẽ bị con hủy hôn làm hỏng thanh danh nên đã tính kế con."
"Chu Lục Mai lừa con ký tên lăn tay, gán cho con một đống nợ ở sòng bạc, không chỉ để cho người của sòng bạc đánh gãy hai chân con, còn làm loạn ở trường học, làm hỏng thanh danh của con."
"Phụ thân, mẫu thân, con đường làm quan của con đã đứt đoạn, con thật lòng xin lỗi hai người, đều do con quá ngu xuấn, tin tưởng những lời giả dối của người đàn bà tâm địa rắn rết Chu Lục Mai..."
Cố Nhân khóc lóc nói ra hết mọi chuyện, không ngừng hối hận.
Người Cố gia nghe được chân tướng, lần nữa như thấy sét đánh ngang tai.
Bởi vì Chu Lục Mai không phải người nào khác, là vị hôn thê của Cố tiểu đệ!
"Chu gia, Chu gia thật tàn nhẫn, độc phụ, đúng là độc phụ..."
Cố mẫu tức giận quá độ, vừa khóc vừa mắng to.
Cố phụ cũng không chịu nổi kích thích này, phun ra một búng máu tươi.
Cũng không thể trách năng lực chịu đựng của
Cố phụ quá thấp, mà thật ra là vì chuyện hôn sự này do ông làm chủ, giờ phút này, Cố phụ cảm thấy chính bản thân mình đã hại nhi tử.
Mấy năm trước.
Lúc Cố phụ đi Huyện thành, trên đường đi ông cứu được một người thương nhân đang bị đám sơn phỉ đánh cướp.
Đối phương tự xưng là Chu lão gia, là chủ tiệm vải ở Huyện thành, biết được Cố tiểu hệ là người có thiên phú học hành, sau đó lấy cớ là muốn báo ân, nguyện ý kết thành thông gia với
Cố gia.
Thật ra Cố phụ cũng không định đồng ý, cảm thấy nhà mình quá nghèo, sợ là không xứng với họ.
Tuy rằng Chu gia chỉ kinh doanh một tiệm vải nho nhỏ, nhưng nữ nhi của họ cũng là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng kỹ càng, mà Cố gia lại là một nhà làm nông bần hàn.
Nhưng lúc ấy do Chu lão gia cực lực khuyên bảo, mà Chu Lục Mai cũng không phản đối, biểu hiện vừa thẹn thùng vừa thành khẩn.
Thế nên, Cố phun dò hỏi ý kiến nhi tử, sau khi
Cố tiểu đệ cũng đồng ý, hai nhà nhanh chóng định ra hôn ước, năm nay chỉ chờ Cố tiểu đệ thi tú tài xong sẽ đãi rượu thành thân...
Ai ngờ, bây giờ Chu gia lại hãm hại bọn họ như thế!
Bên cạnh là Lí Chính đến giúp đỡ, mấy người trong thôn nghe được toàn bộ câu chuyện cũng phẫn hận như hệt Cố gia.
Nhân phẩm người nhà họ Cố thế nào bọn họ đều biết rõ, đương nhiên tin tưởng lời nói của Cố tiểu đệ.
Nhưng có tức giận đến mấy, hận thì cũng làm được gì?
Chu gia không chỉ có tiền, mà còn kết giao với lệnh thiên kim nhà Huyện lệnh, cho dù có tiền thì bá tánh bình thường như họ biết đấu thế nào.
Lí Chính thở dài an ủi: "Lão Cố, việc đã đến nước này, người không thể tức giận rồi hại thân thế, trong nhà vẫn còn cần người chống đỡ."
Mặt khác, người trong thôn cũng nói: "Đúng vậy, lão Cố đừng tức giận, chờ đại phu ở Huyện thành đến đây xem xét chân của Tiểu Ngũ, dưỡng thương thật tốt đã, bây giờ không phải lúc để tức giận, người phải bảo trọng..."
Mọi người tranh nhau mở miệng trấn an.
Tình cảnh của Cố gia bây giờ quá mức bi thảm.
-
Về phần Cố Diệp, sau khi nghe Cố tiểu đệ kể lại, trong lòng hắn nối lên một trận sóng to gió lớn.
Bởi vì hắn phát hiện bản thân mình không chỉ trùng sinh, mà còn xuyên sách!
Mà hắn có thể nhận ra chuyện này cũng ít nhiều nhờ hắn có tinh thần thể hệ dị năng, trí nhớ cũng rất tốt.
Cố Diệp nhớ rõ, đời trước, sau khi mạt thế, hắn vô tình đc qua một cuốn tiểu thuyết, bởi vì thế giới này giả thiết có ba loại giới tính, cho nên hắn mới tò mò nhìn xem.
Nội dung trong đó hắn không nhớ rõ, đại khái được tổng kết xuống là: Một nữ nhân tâm cơ xuyên sách, xuyên vào trong một quyển đam mỹ trạch đấu, dựa vào sự tiên tri của cốt truyện, làm bằng hữu với vai chính, đào chân tường của vai chính.
Cuối cùng, tương lai gả cho Hoàng đế, trở thành Hoàng hậu nghịch tập chuyện xưa...
Mà Cố tiểu đệ, hắn đóng một vai ác rất quan trọng trong tiến trình quyển sách!
Không sai, , chính là vai ác.
Ở trong sách, Cố tiểu đệ không hề bị đánh gãy chân, mà bị thiên kim Chu gia ỷ vào nữ chủ
Huyện lệnh khinh thường, khuất nhục giải trừ
hôn nhân của hai nhà.
Sau đó, Cố tiểu đệ không cam tâm, tức giận phấn đấu hết sức khi khoa cử, sau đó tiến vào triều đường làm quan, trở thành thành kẻ địch với nữ chủ.
Đến nỗi Cố Diệp.
Hắn là một thư sinh pháo hôi vô hình được lướt qua, trong tiềm thức của Cố tiểu đệ, hắn chỉ là vị huynh trưởng đã mất sớm.
Làm rõ ràng tình cảnh của mình, và bối cảnh ở thế giới này, Cố Diệp làm một việc táo bạo, hắn gọi hệ thống trong đầu mình ra chất vấn.
Cái gì mà Hệ thống Công đức chứ, quá hố người ta rồi.
Nói tốt là hắn sẽ trùng sinh đến nhà phú quý, việc này không thành không nói, kết quả lại không nói cho hắn biết mình sẽ xuyên sách.
Nếu hắn sớm biết mình sẽ xuyên sách, sớm biết tiếu đệ của mình đóng vai ác, sớm biết được nhà bọn họ gặp phải xui xẻo, chắc chắn việc đầu tiên hắn làm là nghĩ cách tránh tai họa.
Hiện tại thì hay rồi, chân của Cố tiểu đệ đã bị phế, cả nhà bọn họ cùng vai chính kết thù oán.
Có thể tưởng tượng được khung cảnh sinh hoạt của Cố gia trong tương lai sẽ náo nhiệt như thế nào.
Nếu hắn muốn sau này sống tốt, chỉ có hai lựa chọn:
Nén giận giao hảo qua lại với nữ chủ, ôm đùi nữ chủ.
Kiên quyết phản kháng, đối đầu trực diện với nữ chủ.
Nhưng chọn cách đầu tiên là không có khả năng.
Cố Diệp không phải người có thể nén giận.
Huống chi hiểu biết của hắn đối với nữ chủ, dù đã từng qua tiểu thuyết, tính cách cụ thể của nữ chủ như thế nào, hắn cũng không biết rõ.
Từ việc biết rõ Chu Lục Mai không đúng, mà còn giúp Chu Lục Mai ỷ thế hiếp người, chủ bằng điểm này hắn đã biết mình không có khả năng kết giao với đối phương.
Bởi vì, bọn họ không phải là người cùng một đường.
Mà đối nghịch với nữ chủ, điều này đại diện cho việc hắn sẽ mệt đến chết đi sống lại như
Quyển vương.
Cố Diệp có thể vui mừng mới là lạ.
Nếu sớm biết việc trọng sinh mà hệ thống nói là một cái bẫy, chi bằng hắn đi đầu thai cho rồi, ăn của hắn nhiều công đức như vậy, vậy mà để hắn bị bẫy thế này, hệ thống phải cho hắn công đạo.
Hệ thống: …..Hệ thống cũng muốn khóc.
Hệ thống liến thoắt biện giải: "Ký chủ, ta thật sự không có bẫy ngươi đâu, ta cũng không biết thế giới này là một quyển sách, chúng ta vô tình xuyên qua."
"Ký chủ không cần lo lắng, cho dù thế giới này đã từng là một quyển sách, nhưng hiện tại nó là thế giới chân thật, sẽ không có hào quang nhân vật chính, ngươi không cần sợ hãi nữ chủ."
"Trải qua sự đo lường của hệ thống kiểm tra, ký chủ nói xem, vị nữ chủ này chỉ có chỉ sô thông minh là 100, là trình độ của người bình thường, các ngươi cao hơn nàng ta, nàng ta làm gì được ký chủ là ngươi."
"Ký chủ, ngươi phải tin tưởng năng lực của chính mình, chỉ có người ưu tú tuyệt đối mới được ta lựa chọn nha."
Hệ thống vuốt mông ngựa lấy lòng.
Cố Diệp: Cho nên hắn xứng đáng làm cu li?
"Ngươi, cái hệ thống được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, trước khi xuất xưởng không làm đủ tư cách kiểm tra được đúng không? Sao chuyện gì cũng không biết?"
"Làm cho thân phận phú quý của ta bay mất xác thì thôi, đến chuyện xuyên sách cũng không biết, ngoại trừ việc tuyên bố nhiệm vụ ngốc nghếch ra thì ngươi còn làm được gì?"
Cô Diệp tức giận dùng thần lực, lấy roi đánh liên tục vào hệ thống trong đầu mình.
Hệ thống bị đánh đến mức khóc thút thít: "Oa, oa, oa, đừng đánh đừng đánh mà, ký chủ ta rất hữu dụng, ta còn có trung tâm thương mại, có thể cho ngươi mua đồ để nâng cấp..."
"Cái đó không phải do ta dùng công đức để đổi sao?"
Cô Diệp càng lúc càng tức giận, rõ ràng là muốn tiếp tục lừa gạt hắn, hắn đâu có ngốc.
Hệ thống khóc, đây là trình tự của nó quy định, nó cũng đâu có biện pháp khác.
Không muốn bị đánh nữa, hệ thống vắt hết óc nói: "Ký chủ, nếu không thì ta tìm cho ngươi một thê tử xinh đẹp."
"Ngươi thấy ta là loại người bị sắc đẹp mê hoặc?"
Giờ phút này, lòng dạ Cố Diệp vẫn cứng như đá, không dao động.
Mỹ nhân chỉ biết làm ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của hắn, hắn chỉ có hứng thú với đồ ăn ngon, tận hưởng cuộc sống.
Hệ thống nói tiếp: "Nhưng mà ký chủ, làm thế nào ngươi mới chịu chấp nhận hiện thực?"
Việc đã đến nước này, vô có cách nào để thay đổi hiện thực, Cố Diệp chỉ có thể dùng công phu mèo cào, nỗ lực giành lấy thêm vài chỗ tốt.
"Bồi thường mười vạn công đức, nếu không đồng ý, ta sẽ đâm đầu chết, cởi trói bản thân đi đầu thai ngay."
Hệ thống với ngân khố không đủ một vạn tệ: ....
Vậy, hay là ngươi cứ đi đầu thai đi.