Thanh Cúc thấy miệng lưỡi người này trơn tru, hơn nữa khi nói toàn lời có cách cho Thác Bạt Kiêu. Bây giờ hai nước đang giao chiến, mấy thành trì của Đại Vinh đều bị Thác Bạt Kiêu kia đánh chiếm mất, vậy mà hắn lại như đang kể chuyện anh hùng. Nào là tướng quân Thác Bạt Kiêu anh dũng phi phàm, oai phong lẫm liệt. Cái thái độ ngưỡng mộ lẫn tự hào kia khiến Thanh Cúc không vui.
Huống hồ, hình như hắn còn đang tơ tưởng đến dung mạo xinh đẹp của chủ tử nàng.
Nàng đã để ý nãy giờ, miệng hắn nói không ngừng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía chủ tử, rõ ràng là có ý đồ không đứng đắn.
Tâm tư đen tối.
Quả nhiên, người Bắc Địch này không phải thứ gì tốt.
Thanh Cúc lập tức phản bắc hắn: “Chúng ta có phải người bản xứ hay không, thì liên quan gì đến ngươi? Trông ngươi cũng chẳng phải người Tấn Thành, thậm chí còn không giống người Đại Vinh chúng ta! Ngươi là người Bắc Địch đúng không?”
“Vì là người Bắc Định nên ngươi mới khen cái tên Thác Bạt Kiêu gì đó như thế. Ngươi có biết, nơi ngươi đang đứng là lãnh thổ Đại Vinh chúng ta không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT