Ngụy Vương vốn là người trọng phẩm hạnh, lại luôn giữ thái độ chân thành. Hắn hiểu rõ, chỉ có thẳng thắn và thành thật bày tỏ mọi chuyện mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho thê tử, cũng là cách hiệu quả nhất để hóa giải những mâu thuẫn nho nhỏ giữa thu thê.
Cho nên, Ngụy Vương không ngại cúi đầu nhận lỗi trước mặt nàng. Lúc này, thái độ của hắn rất nghiêm túc và thành khẩn.
“Trước đây là ta sai, không nên nghi ngờ nàng như vậy. Là lỗi của ta.” Ngụy Vương cực kỳ chân thành, thái độ nhận sai cũng rất nghiêm túc. Hắn hơi cúi đầu, nói: “Giữa phu thê với nhau, điều quan trọng nhất là phải thẳng thắn và tin tưởng. Lúc ta bắt đầu nghi ngờ, lẽ ra nên trực tiếp hỏi nàng, chứ không phải cứ tự mình ôm nghi ngờ trong lòng.”
Trước hết là nhận lỗi một cách nghiêm túc, sau đó hắn cũng khẽ giải thích vài câu để nàng hiểu, rằng tuy có chút nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không quá đáng.
“Ban đầu, ta chỉ nghĩ rằng trong lòng nàng vẫn còn chút vị trí cho hắn, chứ chưa từng nghi ngờ điều gì sâu xa hơn. Nhưng sau đó dần dần nhận ra, thật ra nàng chưa bao giờ để hắn vào lòng. Mọi thứ… hoàn toàn là ta hiểu lầm.”
“Dĩ nhiên là không có!” Nhắc đến vấn đề mang tính nguyên tắc như thế, Diêu Phẩm Nhàn lập tức phủ nhận không chút do dự.
“Khi còn ở khuê phòng, ta vốn chẳng có nhiều qua lại gì với hắn. Ý định trong đầu phụ thân lúc ấy cũng chỉ là vô tình nhắc với mẫu thân một câu, rồi sau đó cũng chẳng ai nhắc lại nữa, càng chưa từng nói với ta nửa lời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT